Đề bài: Phân tích cảnh cho chữ trong Chữ người tử tù của Nguyễn Tuân
– Tổng quan về tác phẩm “Chữ người tử tù” của nhà văn Nguyễn Tuân- Tổng hợp về các đặc điểm cảnh cho chữ trong tác phẩm.
a. Tổng quan về cảnh cho chữ– Vị trí đoạn văn: Xuất hiện cuối tác phẩm- Bối cảnh của cảnh cho chữ+ Thời gian: Trong đêm cuối cùng trước khi Huấn Cao bị dẫn ra pháp trường và khi đêm đã khuya.+ Không gian: Diễn ra ở chốn ngục tù tăm tối, u ám trên nền đất ẩm ướt.
b. Phân tích cảnh cho chữ – “cảnh tượng chưa từng xuất hiện”– Thú vui với chữ với bối cảnh chật chội, tối tăm, ẩm ướt và trong đêm cuối cùng trước khi Huấn Cao bị dẫn ra pháp trường.
c. Ý nghĩa tư tưởng của cảnh cho chữ – Cảnh cho chữ là biểu tượng của chiến thắng của cái đẹp trước những điều bình thường, sự xấu xa và độc ác.- Nổi bật vẻ đẹp của nhân vật, thể hiện sự trân trọng và say mê trước cái đẹp.- Phản ánh quan điểm thẩm mỹ của Nguyễn Tuân: “cái đẹp gắn liền với cái thiện”, sự trong sáng không thể tồn tại trong môi trường của cái xấu, cái ác.- Ý nghĩa sâu sắc của cảnh cho chữ trong Chữ người tử tù
Đánh giá giá trị nghệ thuật và nội dung của cảnh cho chữ.
Trong lĩnh vực văn học Việt Nam, Nguyễn Tuân nổi tiếng với triết lý thẩm mỹ tôn trọng, đánh giá cao vẻ đẹp, khám phá cái khác biệt và xây dựng các hình tượng nhân vật mang đặc điểm của một nghệ sĩ tài năng. Phong cách nghệ thuật độc đáo của ông rõ ràng qua tác phẩm “Chữ người tử tù”. Đây là một thiên truyện ngắn tinh chế những giá trị nghệ thuật và nội dung độc đáo, đặc biệt là cảnh cho chữ “xưa nay chưa từng có” diễn ra trong chốn ngục tù tăm tối, ẩn chứa những tư duy sâu sắc về sự chiến thắng của cái đẹp trước cái xấu, cái ác.
Trong truyện ngắn “Chữ người tử tù”, cảnh cho chữ diễn ra cuối tác phẩm và trong tình cảnh trước khi Huấn Cao bị dẫn ra pháp trường. Nghẹn ngào trước tấm lòng biệt nhóm qua lời kể của thầy thơ, Huấn Cao đã đồng ý với mong ước của viên quản ngục, tạo nên một cảnh tượng độc đáo “xưa nay chưa từng có” xuất hiện trong ngục tù. Trong không gian đêm khuya tĩnh lặng, chỉ có “tiếng mõ chòi canh vang lên”, dưới ánh đỏ rực của đuốc dầu, nơi buồng giam chật chội và ẩm ướt, Huấn Cao – người tử tù “cổ đeo gông, ch”khúm núm”, thầy thơ “run run bưng chậu mực”. Tác giả Nguyễn Tuân đã khéo léo sử dụng thủ pháp tương phản để thành công tái hiện cảnh cho chữ với nhiều ý nghĩa sâu sắc.
Trong bối cảnh văn hóa thời trung đại, việc chơi chữ là một niềm vui lịch sự, những nét chữ cong vút trổ mã thường phản ánh phẩm chất và tài năng của người quân tử, nhà anh hùng. Vì vậy, niềm vui này thường xuất hiện trong những bối cảnh lịch sự như phòng thư viện, đền thất, quán trà. Tuy nhiên, cảnh cho chữ trong truyện ngắn “Chữ người tử tù” lại được vẽ nên trong một bối cảnh hoàn toàn đối lập. Đó là buồng giam chật chội nơi tỉnh Sơn với sự tăm tối, chật hẹp, ẩm ướt, “tường đầy mạng nhện”, “đất bừa bãi phân chuột, phân gián”. Thời điểm cảnh cho chữ diễn ra trong đêm khuya trước khi Huấn Cao bị dẫn ra pháp trường đã làm nổi bật hơn bối cảnh độc đáo của cảnh tượng này.
Học theo bài phân tích cảnh cho chữ ngắn gọn để chuẩn bị tốt cho bài học tiếp theo. Tham khảo phần Cảm nhận về truyện ngắn Chữ người tử tù, Phân tích nhân vật quản ngục trong truyện ngắn Chữ người tử tù, Sự hội ngộ ba nhân vật trong Chữ người tử tù, Tóm tắt tình huống truyện Chữ người tử tù, Cảm nhận về cảnh cho chữ trong Chữ người tử tù hoặc Phân tích nhân vật Huấn Cao, văn bản Phân tích cảnh Huấn Cao cho chữ viên quản ngục,… để hiểu sâu hơn về tác phẩm Chữ người tử tù.
Chữ người tử tù là tác phẩm xuất sắc của Nguyễn Tuân, đạt đỉnh cao trong nghệ thuật miêu tả cái đẹp. Ngay cả trong bối cảnh khó khăn nhất, như ngục tù đen tối, vẻ đẹp tuyệt vời vẫn tỏa sáng trong tâm hồn con người. Cảnh cho chữ là điểm đặc biệt giúp tạo nên giá trị nhân văn cho tác phẩm. Đồng thời, tác giả cũng khẳng định một chân lý vững vàng: Đẹp luôn kiên cường, vượt qua khó khăn của cuộc sống.
Nguyễn Tuân – nhà văn tài năng, luôn theo đuổi cái đẹp qua nghệ thuật của mình. Tác phẩm Chữ người tử tù thuộc tập truyện Vang bóng một thời, được đánh giá là tuyệt vời nhất và mang giá trị nhân văn sâu sắc. Câu chuyện về những ngày cuối đời của anh hùng Huấn Cao, trong ngục tù tăm tối, vẻ đẹp vẫn tồn tại và tỏa sáng. Tác phẩm thành công nhờ vào tình huống truyện độc đáo của Nguyễn Tuân, nhưng để đưa cảm xúc lên cao trào, đạt tới hoàn mỹ của một thiên truyện, cảnh cho chữ “độc đáo” và gây ấn tượng mạnh cho độc giả đóng vai trò quan trọng.
Ngày xưa, việc chơi chữ đã trở thành biểu tượng văn hóa tinh tế, tao nhã của người Việt. Câu đối, bài thơ với nét chữ bay bổng treo đẹp trong nhà làm thú vị tâm hồn, mang lại bình yên. Cảnh đẹp mới thật sự tỏa sáng khi được thưởng thức trong những bức tranh thơ mộng, nhẹ nhàng. Tuy nhiên, trong truyện Chữ người tử tù, Nguyễn Tuân đã tạo ra một khung cảnh ‘xưa nay chưa từng có’. Chi tiết mới này làm cho truyện thu hút, ghi điểm với người đọc.
Một đêm tĩnh lặng tại trại giam tỉnh Sơn, tiếng gõ mõ vọng canh, thời gian buồn tẻ nhất trong ngày. Mọi thứ chìm vào im lặng, nhường chỗ cho bóng tối thống trị. Huấn Cao, nghệ sĩ tài hoa, giờ phải giam mình trong ngục tối tăm. Đây không phải là nơi cho cuộc sống, nhưng lại là nơi xảy ra sự kiện quan trọng, khiến trái tim của những con người tài năng rung động.
Không gian tối tăm, mỗi đêm đều giữ nguyên sự tăm tối. Ba người đang tập trung vào một tấm bảng trắng. Phòng giam ngập tràn ‘khói như đám cháy’, ‘ánh sáng đỏ rực của đuốc dầu’. Sự đối lập giữa người cho chữ – Huấn Cao và người nhận chữ – viên quản ngục được tả rõ. Viên quản ngục cúi đầu trước vẻ đẹp tài hoa, trước tâm hồn thiên lương của người tử tù. Sự việc làm rung động trái tim, gắn kết con người qua nét đẹp nghệ thuật.
Qua cảnh cho chữ đầy xúc động, Nguyễn Tuân đã khẳng định vị thế của cái đẹp thiên lương, mang theo sức mạnh ‘nhân đạo hóa’ cái ác, cái xấu xa. Đoạn văn thể hiện phong cách nghệ thuật tài hoa của Nguyễn Tuân, với bức tranh sáng tối đối kịch tính.
Cảnh cho chữ trong tác phẩm Chữ người tử tù là một đề tài nghệ thuật mới của Nguyễn Tuân. Hình ảnh lạ lùng và hiếm có tạo ra sự sửng sốt, nhưng qua chi tiết truyện, cái đẹp được hiện lên một cách diệu kỳ, thể hiện lòng trân trọng và nâng niu của tác giả đối với nghệ thuật tuyệt vời.
Nguyễn Tuân, một trong những tác giả lớn của văn học Việt Nam, đã để lại dấu ấn quan trọng trong nền văn hóa hiện đại. Sự khao khát về cái đẹp và tinh hoa của cuộc sống là động lực cho ông tạo ra những kiệt tác văn học độc đáo. Tác phẩm ‘Chữ người tử tù’ thuộc tập ‘Vang bóng một thời’ của ông là một minh chứng rõ nét cho tình yêu và sự hiểu biết về cái đẹp của Nguyễn Tuân.
Chơi chữ từ lâu đã là một thú vui tao nhã, thanh cao của người học trò. Cảnh cho chữ thường diễn ra ở những nơi trang trọng, nơi có trăng hoa tuyết nguyệt, tạo nên bức tranh sáng tạo độc đáo. Nguyễn Tuân lại đưa cảnh cho chữ vào bối cảnh khác lạ, tạo nên ‘một cảnh xưa nay hiếm’ trong tác phẩm ‘Chữ người tử tù’ từ tập ‘Vang bóng một thời’.
Nguyễn Tuân, một tên tuổi lớn của văn hóa Việt Nam hiện đại, đã góp phần quan trọng vào văn học đặc biệt là thể loại tùy bút. Những tác phẩm nổi tiếng như: Một chuyến đi, Hà Nội ta đánh Mĩ giỏi, sông Đà, Vang bóng một thời,… chứng minh tài năng vượt trội của ông. ‘Vang bóng một thời’ không chỉ là một trong những tác phẩm xuất sắc của Nguyễn Tuân mà còn là một trong những truyện ngắn tuyệt vời của văn học Việt Nam.
Xem thêm : Sữa Rửa Mặt Dạng Gel Dịu Nhẹ Cosrx Low pH Good Morning Gel Cleanser
Truyện ngắn ‘Chữ người tử tù’, ban đầu có tên là ‘Dòng chữ cuối cùng’, là kiệt tác của Nguyễn Tuân trước Cách mạng. Với đánh giá của nhà phê bình Vũ Ngọc Phan là ‘một văn phẩm đạt gần tới sự hoàn thiện, toàn mĩ’. Huấn Cao, nhân vật chính, là người văn võ song toàn, nổi tiếng với tài viết chữ Hán. Những nét chữ của ông không chỉ đẹp mắt mà còn chứa đựng tinh hoa văn hóa và tư tưởng sâu sắc.
‘Văn như Siêu Quát vô tiền Hán, Thi đảo Tùng Tuy thất thịnh Đường.’ – Điệu ca tụng Huấn Cao trong truyện ngắn làm cho người đọc liên tưởng đến Cao Bá Quát, một anh hùng dân tộc tài ba văn võ. Sự chính trực, khẳng khái và thiên lương của Huấn Cao tạo nên một hình ảnh anh hùng đẹp đẽ trong lòng độc giả.
Bước vào tù với gông gỗ lớn trên vai, Huấn Cao không sợ hãi trước những lời quát nạt. Ngay cả khi viên quản ngục đưa rượu thịt, ông không coi đó là việc lớn, vẫn thản nhiên nhận và xem như ‘hứng sinh bình’. Sự lạnh lùng và không khuất phục của ông làm cho ông trở thành người chiến thắng ngay trong những điều nhỏ nhất.
Người với tài năng nghệ thuật và thiên lương cao như Huấn Cao thường khó chấp nhận tặng chữ cho người như viên quản ngục. Nhưng khi hiểu được niềm đam mê và sở thích của người đó, Huấn Cao thay đổi quan điểm và quyết định tặng chữ. Hành động này làm tỏa sáng thiên lương của ông giữa ngục tối, thay đổi cả tình thế trong nhà giam.
Với sự hiểu biết sâu sắc về cái đẹp, Huấn Cao khuyên viên quản ngục thay đổi để giữ gìn thiên lương. Hành động xin ‘bái lĩnh’ của ông là chiến thắng của cái đẹp trước cái xấu, là sự thất bại của cái ác. Cảnh cho chữ diễn ra trong ngục tối chật hẹp, nơi cái ác trị vì, nhưng nó lại là nơi cái đẹp được sinh ra và thăng hoa.
Câu chuyện đồng điệu với thực tại xã hội và thu hút với tình huống khác biệt giữa viên quan quản ngục và kẻ tử tù. Điều đặc biệt là cái đẹp đã tạo nên một tình bạn đặc biệt giữa hai con người hoàn toàn trái ngược. Huấn Cao, kẻ tử tù, và viên quản ngục, người phục vụ cho triều đình, trở thành tri kỉ nhờ đẹp và tình yêu nghệ thuật. Bức tranh về Huấn Cao – người sáng tạo cái đẹp, và viên quản ngục – người muốn thưởng thức đẹp, là điểm độc đáo của câu chuyện. Sự đối lập, kết hợp với bút pháp tả thực và lãng mạn, tạo nên thành công cho tác phẩm. Không gian hẹp, đêm tối, và ánh sáng bó đuốc như tia thiên lương làm nổi bật tài năng và khí phách. Cảnh tối tăm của ngục từ – biểu tượng của cái ác – bị đánh bại bởi ánh sáng của tài năng và thiên lương.
Cảnh cho chữ và nhân vật Huấn Cao không chỉ là phương tiện để Nguyễn Tuân thể hiện phong cách nghệ thuật, mà còn là cách ông theo đuổi cái đẹp và tính cách độc đáo của mình.
Mặc dù câu chuyện đã kết thúc, nhưng vẻ đẹp và tâm hồn cao quý của Huấn Cao vẫn lưu lại. Đọc giả có thể tưởng tượng viên quản ngục rời bỏ thị trường và trở về quê nhà, treo bức tranh của Huấn Cao giữa ngôi nhà. Mỗi ngày, ông ngắm tranh và nhớ lời khuyên của Huấn Cao.
Nguyễn Tuân, tên tuổi luôn liên kết với văn chương tìm kiếm vẻ đẹp và chân-thiện-mĩ, được đánh giá là một nghệ sĩ xuất sắc của văn học Việt Nam. Trong ‘Chữ người tử tù’, ông tạo ra một tình huống độc đáo – cảnh cho chữ trong nhà giam, điều đặc biệt nhất của truyện.
Cảnh cho chữ ở cuối tác phẩm giúp giải tỏa băn khoăn và chờ đợi của độc giả, đồng thời tạo nên giá trị lớn cho tác phẩm, khi viên quản ngục đối mặt với quyết định xử tử Huấn Cao.
Đêm đó, trong buồng giam chật hẹp, với ánh đỏ rực của bó đuốc, diễn ra ‘một cảnh tượng xưa nay chưa từng có’. Sự sáng tạo nghệ thuật không cần không gian thoáng đãng, trong không gian ngục tù, Huấn Cao vẫn làm nên cái đẹp. Cảnh viên quản ngục và thầy thơ khúm núm trước tài năng và sự độc đáo của người tử tù là biểu tượng cho sự đảo lộn trật tự xã hội.
Gặp gỡ độc đáo giữa Huấn Cao và viên quản ngục, thầy thơ, trong bối cảnh khó khăn và cuối cùng, ánh sáng và bóng tối làm nổi bật cuộc chiến thắng của cái đẹp, của thiên lương trước tội ác. Nguyễn Tuân tôn vinh cái đẹp, cái thiện trong bức tranh hỗn độn của ngục tù, khiến độc giả ấn tượng sâu sắc.
Sau khi sáng tạo nét chữ cuối, Huấn Cao khuyên quản ngục từ bỏ ngục tù nhơ bẩn để theo đuổi sở thích cao quý. Chơi chữ phải giữ thiên lương, vì trong chốn ác, cái đẹp khó bền vững. Nguyễn Tuân nhấn mạnh thú chơi chữ là nghệ thuật cảm nhận không chỉ bằng thị giác mà còn tâm hồn, thể hiện cách sống có văn hóa.
Trước lời khuyên của tử tù, viên quản ngục xúc động ‘vái mình, chắp tay, nước mắt rỉ vào kẽ miệng nghẹn ngào: kẻ mê muội này xin bái lĩnh’. Bởi sức mạnh của nhân cách và tài năng, Huấn Cao hướng quản ngục đến cuộc sống thiện lương, làm nảy mầm cuộc sống mới cho những người lạc lõng. Hình tượng Huấn Cao vượt lên trên những dung tục thấp hèn, thể hiện niềm tin vững chắc của con người.
Nguyễn Tuân không chỉ là nhà văn duy mĩ, mà còn là nhà văn tôn vinh cái đẹp kết hợp với cái thiện, thiên lương con người. Truyện ngắn này bác bỏ định kiến về nghệ thuật, khẳng định tư tưởng duy mĩ và vị nghệ thuật. Ca ngợi viên quản ngục và thầy thơ là những ‘thanh âm trong trẻo’ sống trong môi trường xấu xa, hướng tới cái thiện và truyền thống đạo lí.
‘Chữ người tử tù’ là bài ca bi tráng về thiên lương, tài năng và nhân cách cao cả. Hành động cho chữ của Huấn Cao, những dòng chữ cuối cùng, truyền đạt cái tài hoa trong sáng cho những người tri âm, tri kỉ hôm nay và mai sau, giữ gìn cái đẹp cho đời.
Với nhịp điệu chậm rãi, câu văn đẹp như một đoạn phim quay chậm, từng hình ảnh, động tác hiện lên dưới ngòi bút điện ảnh của Nguyễn Tuân: một buồng tối chật hẹp, con người chăm chú trên tấm lụa trắng, người tù cổ đeo gông, viết chữ. Trình tự miêu tả thể hiện tư tưởng rõ nét: từ bóng tối đến ánh sáng, từ hôi hám đến cái đẹp. Ngôn ngữ cổ kính tạo không khí cho tác phẩm, sử dụng từ hán việt miêu tả đối tượng là thú chơi chữ.
Cảnh cho chữ trong ‘Chữ người tử tù’ là sự kết tinh của tài năng và tư tưởng độc đáo của Nguyễn Tuân. Tác phẩm nói lên lòng ngưỡng mộ và tiếc nuối đối với những con người có tài năng, nghĩa khí và nhân cách cao thượng. Người viết cũng bày tỏ sự đau xót cho cái đẹp đích thực đang bị hủy hoại. Tác phẩm là một tiếng nói đầy tính nhân bản: dù cuộc đời có đen tối vẫn tồn tại những tấm lòng sáng tạo.
Nguyễn Tuân sinh ra trong một gia đình nhà nho khi Hán học suy tàn. Thơ văn của ông luôn hướng về cái đẹp, cuộc đời ông dành để tìm kiếm cái đẹp. Nguyễn Tuân có đóng góp lớn cho văn học Việt Nam hiện đại. Tác phẩm ‘Chữ người tử tù’ trong tập ‘Vang bóng một thời’ đánh dấu tài năng của ông và là một kiệt tác gần như hoàn mĩ. Cảnh cho chữ ở cuối truyện là tập trung miêu tả, làm nổi bật vẻ đẹp lãng mạn của anh hùng Huấn Cao. Cảnh tượng này là một hiện thực quý giá, chưa từng xuất hiện.
Truyện xây dựng trên mối quan hệ giữa Huấn Cao và viên quản ngục, những nhân vật lãng mạn vượt lên trên hoàn cảnh. Huấn Cao, nghệ sĩ tài hoa, nét chữ ông trở thành khao khát của nhiều người. Quản ngục sở hữu tâm hồn quý trọng, muốn có những dòng chữ của Huấn Cao để treo trong nhà giam. Mặc dù khó tin, nhưng sự cao quý và tấm lòng của quản ngục khiến Huấn Cao xúc động. Ông dành đêm cuối cùng để cho chữ quản ngục, thể hiện lòng biết ơn và tình nhân ái.
Cảnh Huấn Cao cho chữ trong nhà giam được mô tả chân thực, đầy cảm hứng. Trong không khí trang nghiêm, 3 nhân vật xuất hiện trong tư thế và địa vị khác nhau. Mặc dù chênh lệch, họ đều hiểu và trân trọng cái đẹp. Nét chữ của Huấn Cao, dù cổ đeo gông và chân vướng xiềng, vẫn rực rỡ, biểu tượng cho tài năng. Không chỉ vậy, ông còn tinh tế cảm nhận mùi mực thơm ngát, thể hiện khí phách và không sợ cái chết. Lời khuyên cuối cùng của ông làm đặt ra yêu cầu cho người thưởng thức: Cần có tâm hồn đẹp để cảm nhận cái đẹp và môi trường tốt để bảo vệ nó.
Cảnh cho chữ diễn ra tại tù ngục nhưng gây xúc động và thiêng liêng. Quản ngục, sau khi nghe lời khuyên của Huấn Cao, chắp tay và nói ‘Kẻ mê muội này xin bái lĩnh’, nước mắt rơi. Thái độ kính cẩn của quản ngục thể hiện sự trân trọng đặc biệt đối với người tài và cái đẹp. Sự đối lập giữa ánh sáng và bóng tối, mùi thơm và mùi ô uế được tác giả khéo léo sử dụng để thể hiện cái đẹp và sức mạnh cảm hóa con người, đưa họ về con đường trong sáng.
Cảnh ông Huấn cho chữ được mô tả là ‘xưa nay chưa từng có’ vì đó là thú chơi tao nhã và cao quý. Bình thường, cảnh cho chữ diễn ra ở nơi thoáng đãng, thanh cao, nhưng Huấn Cao lại cho chữ trong nhà ngục, nơi bóng tối ngự trị. Tuy nhiên, ánh sáng đẹp che lấp bóng tối và làm nổi bật đẹp của nó. Quản ngục, thường là đại diện của pháp luật, bị đảo ngược vai trò khi bị giáo dục lại bởi Huấn Cao. Điều này thể hiện sự đảo lộn trật tự xã hội để tôn vinh sự sáng tạo và cái đẹp.
Trong ‘Chữ người tử tù,’ Nguyễn Tuân thể hiện quan niệm thẩm mĩ: cái đẹp liên kết với cái thiện và tài năng phải đi kèm với tâm hồn. Cảnh cho chữ khuyến khích giữ gìn giá trị văn hóa truyền thống và thể hiện sự quý phái của sự sáng tạo.
Nguyễn Tuân thường xem nhân vật trong sáng tác của mình như nghệ sĩ, và ‘Chữ người tử tù’ không nằm ngoại lệ. Cảnh cho chữ trong nhà giam là điểm độc đáo nhất của tác phẩm, một trải nghiệm ‘xưa nay chưa từng có’.
Đoạn cho chữ ở cuối tác phẩm là điểm đỉnh cao, khi viên quản ngục đối mặt với công văn xử tử Huấn Cao. Cảnh này cởi mở, giải tỏa băn khoăn và tăng giá trị tác phẩm.
Sau khi nhận công văn, viên quản ngục chia sẻ nỗi lòng với thầy thơ. Cảnh cho chữ trong buồng giam tối tăm với ánh sáng đỏ của đuốc tẩm dầu là ‘cảnh tượng xưa nay chưa từng có.’ Sự sáng tạo nghệ thuật không chỉ xuất hiện ở những không gian đẹp mà còn tại những nơi u ám, nhơ bẩn. Thời gian này cũng là giây phút cuối cùng của Huấn Cao, nơi người tử tù vẫn sáng tạo trước giờ giải thể. Trật tự xã hội bị đảo lộn khi tù nhân trở thành người răn dạy, ban phát cái đẹp.
Một sự gặp gỡ chưa từng có giữa Huấn Cao – tay viết chữ tài năng và viên quản ngục, thầy thơ lại, đều đam mê chơi chữ. Dù ở hai pôle xã hội, nhưng trong nghệ thuật, họ là những người tri âm, tri kỉ. Cuộc gặp này là lần đầu và cũng là lần cuối, diễn ra trong bối cảnh đặc biệt, tận hưởng con người thật của họ. Tác giả sử dụng sự tương phản giữa ánh sáng và bóng tối, làm nổi bật sự đẹp và tốt lành chiến thắng ác độc. Cảnh tượng hỗn độn trong nhà giam, chốn hôi hám, đen tối, được làm nổi bật bởi nền lụa trắng thuần khiết và nét chữ đẹp đẽ, tạo nên cuộc đối đầu giữa đẹp và xấu, thiện và ác. Tác phẩm vinh danh vẻ đẹp, sức sống của cái thiện, chiến thắng tội lỗi.
Đoạn văn mô tả ông Huấn Cao cho chữ là đỉnh cao của tác phẩm. Bút pháp tinh tế, sắc sảo khi vẽ nên hình ảnh, chi tiết gây ấn tượng mạnh mẽ.
Nguyễn Tuân, trước Cách mạng tháng Tám, là nhà văn duy mĩ, tôn thờ cái đẹp. Cảnh Huấn Cao cho chữ được coi là tuyệt tác, tôn vinh cái đẹp trong bối cảnh khó khăn, đen tối. Tác phẩm nổi bật trong tập Vang bóng một thời là ví dụ tiêu biểu về giá trị nghệ thuật và tư tưởng của Nguyễn Tuân.
Trong Chữ người tử tù, ông Huấn Cao là một nho sĩ tài hoa, người đã từng vang bóng. Nguyễn Tuân sáng tạo nhân vật này dựa trên Cao Bá Quát, một lãnh tụ nông dân và nhà nho giáo thầy giáo nổi tiếng. Huấn Cao kết hợp hai tính cách của nguyên mẫu, là người viết chữ đẹp và mang khí phách lừng lẫy. Nhân vật không chỉ thể hiện lí tưởng thẩm mĩ mà còn phản ánh tinh thần nổi loạn đối với xã hội đen tối.
Truyện tập trung vào hai nhân vật chính, ông Huấn Cao – người viết chữ đẹp, và viên quản ngục – mê chữ đẹp của ông. Cảnh tượng họ gặp nhau trong nhà ngục, nơi Huấn Cao bị giam giữ trước ngày thụ hình. Mặc dù ở vị trí xã hội đối lập, nhưng trong nghệ thuật, họ lại là tri âm tri kỉ. Tình huống kịch tính làm nổi bật tính cách và tư tưởng chủ đề của truyện.
Cuộc gặp gỡ giữa Huấn Cao và viên quản ngục diễn ra trong bối cảnh khó khăn của nhà ngục. Người viết chữ đẹp là lãnh đạo nổi loạn nông dân, trong khi người mê chữ đẹp là biểu tượng của trật tự xã hội. Truyện không chỉ tập trung vào mâu thuẫn xã hội mà còn thể hiện tư tưởng và tính cách của hai nhân vật chính một cách sâu sắc.
Huấn Cao tuyên bố rằng anh không bao giờ viết câu đối vì vật chất hay quyền lực. Mặc dù coi thường tiền bạc và quyền thế, nhưng anh lại tôn trọng viên quản ngục vì sự quý phái của chữ nghĩa trong chốn tù tội. Huấn Cao thấu hiểu tấm lòng biệt nhỡn liên tài của viên quản ngục, người mà về sau anh nhận ra có ý định tốt đẹp. Sâu sắc và cảm động, ông nhấn mạnh về sự quý phái trong bản chất con người.
Khinh bạc cường quyền và tiền bạc, Huấn Cao chỉ trân trọng tấm lòng hiểu biết về cái đẹp và tài năng, sở thích cao quý. Những người giữ vững thiên lương theo anh là những người đáng quý. Ông khuyên viên quản ngục bỏ nghề nhơ bẩn để giữ cho thiên lương trọn vẹn.
Khí phách của Huấn Cao vẫn hiện hữu, ngay cả khi anh gần ngày tử hình. Tư thế kiêu hãnh, hiên ngang của ông như anh hùng Cao Bá Quát. Trong buồng tối, ẩm ướt và bẩn thỉu của nhà tù, hình ảnh của Huấn Cao tạo nên sự tương phản đặc biệt giữa tâm hồn cao quý và môi trường xô bồ.
Vẻ đẹp lộ rõ trong đêm khi Huấn Cao viết chữ cho viên quản ngục. Tình tiết này kết hợp hài hòa giữa vẻ đẹp và lòng dũng cảm. Dưới ánh đuốc đỏ, người tử tù với xiềng gông, dưới bóng tối, tô nét chữ trên tấm lụa trắng. Hình ảnh này tạo ra một khung cảnh lồng lộn, với viên quản ngục và viên thơ trở nên nhỏ bé, khúm núm trước người tử tù.
Nguyễn Tuân nhấn mạnh cảnh tượng là độc đáo vì trí tưởng tượng tinh tế nằm trong việc đặt trò chơi chữ nghĩa thanh tao vào môi trường tối tăm và bẩn thỉu của nhà tù. Hình ảnh Huấn Cao tử tù cho chữ lộng lẫy, trong khi viên quản ngục và thơ lại khúm núm trước sự vĩ đại của chữ nghĩa.
Những tuyến chính tác động khiến cảnh tượng trở nên độc đáo. Trò chơi chữ tinh tế không diễn ra trong thư phòng, mà lại xuất hiện trong nhà tù tăm tối. Cảnh tượng này là sự hiện thân của cái đẹp, cái dũng, cái thiện đang thống trị trên cái ác và tàn bạo. Huấn Cao, người tử tù, là người mang lại ánh sáng trong chốn đen tối.
Nguyễn Tuân thể hiện rằng trong thế giới đen tối, cái đẹp và cái thiện vẫn có thể chiến thắng. Huấn Cao, với vẻ đẹp và khí phách, sáng tạo trong cái tối tăm, làm nổi bật sự vinh quang của cái đẹp, cái dũng, và cái thiện. Cảnh tượng này là sự kết hợp hoàn hảo giữa tình tiết lãng mạn và triết lý nhân sinh.
Bên cạnh hình tượng Huấn Cao, Nguyễn Tuân còn tạo nên một tấm lòng đáng yêu trong viên quản ngục. Trong đêm cho chữ, viên quản ngục thể hiện lòng chân thành và sự tôn trọng trước tài năng của Huấn Cao. Hành động giữa âm thanh hỗn loạn của nhạc luật làm nổi bật tính nhân văn và tình cảm đáng quý trong trái tim viên quản ngục.
Nguồn: https://luatduonggia.edu.vn
Danh mục: Tổng hợp
This post was last modified on 08/02/2024 09:49
Con số may mắn hôm nay 23/11/2024 theo năm sinh: Nhặt TIỀN từ con số…
Tử vi thứ bảy ngày 23/11/2024 của 12 con giáp: Tuổi Thìn chán nản, tuổi…
Vận may của 4 con giáp đang ngày càng xuống dốc. Cuối tuần này (23-24/11),…
Con số cuối cùng trong ngày sinh dự đoán con người sẽ GIÀU CÓ, sống…
Cuối tuần này (23-24/11), 4 con giáp sẽ gặp nhiều may mắn và thành công…
Tử vi hôm nay – Top 3 con giáp thịnh vượng nhất ngày 22/11/2024