Đề bài: Suy nghĩ cá nhân về bài thơ Mùa xuân nho nhỏ
Suy nghĩ cá nhân về bài thơ Mùa xuân nho nhỏ
I. Dàn ý Suy nghĩ cá nhân về bài thơ Mùa xuân nho nhỏ (Chuẩn)
* Dàn ý 1 (Chuẩn):
1. Khai mạc
Trình bày tổng quan về tác giả Thanh Hải (lý lịch, những đặc điểm quan trọng về con người, những tác phẩm nổi bật, đặc điểm sáng tạo,…)
2. Phần chính
a. Tình cảm của nhà thơ trước vẻ đẹp mùa xuân tự nhiên– Tranh mùa xuân:+ Sử dụng ngôn ngữ độc đáo, đặt động từ ‘nảy mọc’ lên đầu câu thơ để tôn vinh vẻ sống động của bông hoa giữa dòng sông.+ Chọn lọc hình ảnh, đậm chất văn hóa Huế với ‘dòng sông xanh’, ‘bông hoa tím’, ‘chim chiền chiện’.+ Sử dụng thán từ ‘ơi’, ‘chi’ để tạo ra một chất giọng ngọt ngào, thân thiện và gần gũi.→ Một bức tranh mùa xuân hài hòa, tươi sáng với hai gam màu tươi tắn là sắc xanh, sắc tím và âm thanh vang vọng của chim chiền chiện trên bầu trời.- Tình cảm của nhà thơ:+ Hình ảnh ‘giọt lấp lánh rơi’ là một biểu tượng thơ độc đáo, có nhiều cách hiểu: giọt mưa mùa xuân, giọt sương buổi sớm lấp lánh trong nắng mai và có thể là âm thanh của tiếng chim chiền chiện.+ Lặp lại từ ‘tôi’ kết hợp với hành động ‘hứng’ thể hiện thái độ trân trọng của tác giả trước vẻ đẹp của thiên nhiên.
b. Tình cảm của nhà thơ về mùa xuân của đất nước– Tranh mùa xuân của đất nước:+ Hình ảnh ‘người cầm súng’ và ‘người ra đồng’ – biểu tượng của hai nhiệm vụ quan trọng của đất nước: chiến đấu ở tuyến đầu và lao động, sản xuất ở hậu phương.+ Từ ‘mùa xuân’ và ‘lộc’ kích thích hình ảnh mùa xuân tươi đẹp và thành quả trong công cuộc xây dựng và bảo vệ đất nước của nhân dân Việt Nam.+ Từ ‘tất cả’ luôn đi kèm với các từ ngữ như ‘hối hả’, ‘xôn xao’: tạo nên nhịp thơ nhanh, dồn dập, thể hiện sự sống động, khẩn trương trong nhiệm vụ xây dựng và bảo vệ quê hương, đất nước.- Tình cảm của nhà thơ:+ Sự kết hợp giữa ‘vất vả’ và ‘gian lao’ tạo nên bức tranh tổng quan về lịch sử ‘bốn ngàn năm’ của đất nước, của dân tộc Việt Nam.+ Hình ảnh so sánh độc đáo ‘đất nước như vì sao’:
- Mô tả về dân tộc Việt Nam trong suốt quãng đời lịch sử dài, từ những thời kỳ tối tăm của nô lệ, xiềng xích cho đến những khoảnh khắc tỏa sáng, giành lấy độc lập.
- Thể hiện lòng tin của tác giả vào một tương lai rạng ngời, rộng lớn, đầy khí thế.
c. Khát vọng và lý tưởng sống cao quý, đáng trân trọng của tác giả– Lối sống cao quý mà Thanh Hải luôn hướng tới là hiến dâng hết mình cho đất nước, cho cuộc sống.+ Đại từ ‘ta’ và cấu trúc câu ‘ta làm…’, ‘ta nhập…’ đặt ở đầu ba câu thơ tạo nên nhịp thơ nhẹ nhàng, sâu lắng, câu thơ như một lời tâm sự, thổ lộ ước mơ được hiến dâng, đóng góp cho quê hương, đất nước.+ Hình ảnh như ‘con chim hót’, ‘một cành hoa’, ‘một nốt trầm’ – đơn giản, gần gũi nhưng đầy ý nghĩa biểu tượng, làm nổi bật mong ước được sống hòa mình vào cộng đồng, vào sự chung, vào quê hương.- Lối sống cao quý của nhà thơ được thăng tầm thành lý tưởng sống cao quý trong những dòng thơ tiếp theo:+ Tác giả chỉ mong làm ‘một mùa xuân nho nhỏ’ để đóng góp vào vẻ đẹp của mùa xuân lớn của dân tộc+ Từ ngữ như ‘nho nhỏ’ và tình từ ‘lặng lẽ’ thể hiện vẻ đẹp tinh thần của nhà thơ: hy sinh cho cuộc sống một cách tự nguyện, không đòi hỏi sự đền đáp.→ Đó là một lối sống cao quý, vô tư, trong trắng nhưng cũng rất giản dị và khiêm tốn của nhà thơ.+ Cấu trúc ‘Dù là … Dù là …’ và hình ảnh ‘tuổi hai mươi’ – ‘khi tóc bạc’ tạo nên một lời hứa, một lời nhắc nhở với chính bản thân và cũng là khẳng định của nhà thơ về sự bền vững của lý tưởng sống mà anh ta theo đuổi.- Bài thơ kết thúc với giai điệu ngọt ngào, dễ nghe, trầm bổng của dân ca trữ tình xứ Huế: đánh thức những niềm đau, khó khăn mà dân tộc đã trải qua và cũng như là những giai điệu về cuộc sống mới, năng lượng mới của dân tộc, của quê hương, đất nước.
3. Kết luận
Tóm tắt những điểm nổi bật về giá trị nội dung và nghệ thuật của bài thơ và phát biểu cảm nhận cá nhân.
* Phác thảo số 2 (Chuẩn)
1. Bắt đầu
– Giới thiệu về tác phẩm thơ
2. Nội dung chính
– Bài thơ thắm thiết với tình yêu thiên nhiên, cuộc sống và lòng hiếu kính đối với đất nước, mong ước hiến dâng tận cùng cho cuộc đời.- Tác giả sáng tác trong những tháng ngày nằm trên giường bệnh, tháng 11/1980)
a. Mùa xuân trong trí tưởng tượng của nhà thơ:– Khám phá vẻ đẹp mùa xuân trong không gian rộng lớn với hoa, dòng sông, chim và bầu trời cao:+ Bông hoa bất ngờ nở giữa sóng nước. Động từ ‘mọc’ đưa mùa xuân đến bất chợt.+ Màu hoa ‘tím biếc’: lấp lánh dưới nắng mai, màu của đóa lục bình.+ Dòng sông: trải dài, lững lờ với màu xanh biếc, hình ảnh của sông Hương.+ Chim chiền chiện: hót vang, gọi mùa xuân về, như là người đưa tin.+ Tiếng gọi ‘Ơi’: tha thiết, thân thiện như đối với con người.+ Nhà thơ trách cứ, hờn dỗi với những chú chim ‘hót chi… trời’: chữ ‘chi’ âm hưởng của người con Huế.+ ‘Từng giọt …hứng’: Tiếng chim trên cao như rơi thành từng giọt mật của mùa xuân.+ Hành động ‘đưa …về’: trân trọng từng giọt mùa xuân.+ Nghệ thuật chuyển đổi cảm giác: mùa xuân như một vật thể có thể sờ, chạm và nếm thử.=> Hành động hứng giọt mùa xuân của nhà thơ thể hiện tình yêu đặc biệt với thiên nhiên, mong muốn tận hưởng từng khoảnh khắc mùa xuân.=> Bức tranh mùa xuân được Thanh Hải vẽ lên bằng tình yêu tha thiết. Ông mường tượng mùa xuân qua trí tưởng tượng của mình, của quê hương với những hình ảnh thân thuộc, gần gũi và giản dị nhất.
b. Bức tranh mùa xuân của đất nước trong thời kỳ xây dựng:– Mùa xuân của đất nước hiện ra qua hai nhiệm vụ với hình ảnh ‘người cầm súng’ và ‘người ra đồng’.+ Mùa xuân của người cầm súng: những cành lộc non trên lưng áo ngụy trang (hình ảnh ‘lộc’: mầm non của cây, sự sinh sôi, sức sống mãnh liệt).+ Mùa xuân của người ra đồng: lộc non trên lá mạ non, hậu phương cho ‘người cầm súng’.=> Sản xuất và chiến đấu đi đôi với nhau để đưa đất nước phát triển => hai nhiệm vụ hòa mình thành một.+ ‘tất cả …xôn xao’: hai từ láy diễn đạt sự nhanh chóng, hối hả. Điệp từ ‘tất cả như’: tất cả hòa chung lại trong không khí khẩn trương.+ Nhịp thơ ở khổ này nhanh, thúc đẩy người đọc.=> Hình ảnh đất nước trong thời kỳ đổi mới, không còn chiến tranh.- Sự hồi tưởng về lịch sử của đất nước:+ Nhịp thơ chậm rãi như cuộn phim tua ngược, kể về trang lịch sử hào hùng 4000 năm của đất nước.+ Những ‘vất vả và gian lao’ từ thời Hùng Vương và chiến tranh chống Pháp, chống Mỹ.=> Niềm tự hào về công cuộc bảo vệ Tổ quốc.+ Hình ảnh so sánh ‘Đất nước …trước’: Niềm tự hào về một dân tộc luôn tỏa sáng, như một vì sao kiên trung trên bầu trời rộng lớn.=> Bức tranh mùa xuân của đất trời do Thanh Hải truyền đạt bằng sự trân trọng và tận hưởng sâu sắc nhất đồng thời ông cũng lạc quan về tương lai của đất nước, sự vươn lên mạnh mẽ của dân tộc ta.
c. Ước nguyện và khát vọng chân thành, giản dị của nhà thơ:– Động từ ‘ta làm’ lặp lại khẳng định mong muốn hiến dâng tận cùng cho cuộc đời dù chỉ qua những vật nhỏ nhoi như ‘con chim hót’, ‘một cành hoa’, ‘một nốt trầm’.- Nhà thơ muốn trở thành con chim hót, cung cấp tiếng hót cho cuộc sống, trở thành bông hoa tỏa hương thơm, làm một nốt trầm nhỏ trong bản nhạc cuộc sống.- Dù ở bất kỳ thời điểm nào, luôn mong muốn cống hiến ‘Dù là …bạc’.=> Tình yêu cuộc sống thể hiện mạnh mẽ, khát vọng cháy bỏng của nhà thơ, dù đang nằm trên giường bệnh nhưng ông vẫn muốn đóng góp hết mình.- Niềm tự hào về quê hương của người con Huế:+ Kết thúc bài thơ bằng hai điệu dân ca đặc trưng của Huế: Nam ai Nam bình+ Điệu Nam ai buồn thương, điệu Nam bình dịu dàng, trìu mến, gõ trên nhịp ‘phách tiền’=> Thể hiện sự gắn bó chặt chẽ với quê hương, luôn hướng về nơi mình sinh ra.
d. Nghệ thuật:– Thể thơ năm chữ kết hợp với hình ảnh tươi đẹp, giản dị, sử dụng so sánh và ẩn dụ sáng tạo.- Nhịp thơ uyển chuyển linh hoạt, trên nền xúc cảm sôi động của nhà thơ.
3. Kết bài– Tổng hợp ý nghĩa của bài thơ và suy nghĩ cá nhân- Bài thơ là biểu hiện của tình yêu cuộc sống mãnh liệt và khát vọng hết mình cho đời cháy bỏng của nhà thơ.
II. Bài văn mẫu Suy nghĩ về bài thơ Mùa xuân nho nhỏ
1. Nhận định về bài thơ Mùa xuân nho nhỏ, mẫu số 1 (Chuẩn)
Mùa xuân, chủ đề bất tận của thơ ca, đã được nhạc họa trong nhiều tác phẩm, với những tác giả nổi tiếng và phong cách sáng tạo riêng. Thanh Hải, nhà thơ tài năng, đã góp phần làm phong phú thêm bức tranh xuân bằng những vần thơ nhẹ nhàng, sâu lắng, và những cảm xúc chân thành, đằm thắm qua bài thơ ‘Mùa xuân nho nhỏ’. Trong từng dòng thơ, người đọc không chỉ trải qua mùa xuân của thiên nhiên và đất nước, mà còn hiểu thêm về lẽ sống cao quý của nhà thơ.
Bức tranh mùa xuân của thiên nhiên mở đầu với sự tinh khôi và tràn đầy sức sống.
Nở giữa dòng sông xanh Bông hoa tím biếc Ơi con chim chiền chiện Hót chi mà vang trời
Ngay từ câu thơ mở đầu, tác giả sử dụng nghệ thuật đảo ngữ, đặt động từ ‘mọc’ lên đầu câu thơ, làm nổi bật sức sống của bông hoa giữa dòng sông xanh – một hình ảnh tràn đầy sức sống và vẻ đẹp xuân. Không chỉ dừng lại ở hình ảnh bông hoa tràn đầy sức sống giữa dòng nước xanh, bức tranh mùa xuân ở xứ Huế còn hiện lên rõ nét qua những hình ảnh chọn lọc, giàu sức gợi và đậm chất xứ Huế: ‘dòng sông xanh’, ‘bông hoa tím’, ‘chim chiền chiền’. Tất cả những hình ảnh ấy kết hợp tạo thành bức tranh mùa xuân hài hòa, tươi sáng với hai gam màu tươi tắn là sắc xanh, sắc tím, và tiếng chim chiền chiện hót vang trên bầu trời. Bằng cách sử dụng các thán từ ‘ơi’, ‘chi’, tác giả đã tạo nên một chất giọng ngọt ngào, thân thiện và gần gũi. Trước bức tranh mùa xuân tràn ngập sức sống, tác giả không khỏi ngạc nhiên và xao xuyến, say sưa trong huyền bí của nét đẹp.
Những giọt nước lấp lánh rơi xuống tay tôi nâng lên hứng
Xem thêm : Rửa mặt bằng sữa tươi không đường hàng ngày có tốt không?
Hình ảnh ‘giọt nước lấp lánh rơi’ là biểu tượng duy nhất và tinh tế, mở ra nhiều diễn giải khác nhau. Đó có thể là giọt mưa xuân, là giọt sương sớm long lanh dưới ánh nắng mai, hay đơn giản là âm thanh của tiếng chim chiền chiện vang vọng, tạo nên từng giọt trong veo và ‘lấp lánh’. Bằng cách hiểu theo bất kỳ cách nào, hình ảnh này làm tô điểm cho bức tranh màu xuân tại xứ Huế, thêm vẻ đẹp và sự sống động. Nhà thơ vội vàng nâng đôi bàn tay để hứng lấy. Việc lặp lại từ ‘tôi’ kết hợp với hành động ‘hứng’ thể hiện thái độ trân trọng của tác giả trước vẻ đẹp tự nhiên. Với vài nét đơn giản, Thanh Hải đã tạo ra bức tranh mùa xuân đầy đủ màu sắc, hình ảnh và âm thanh, thể hiện đam mê của ông trước vẻ đẹp của mùa xuân.
Không chỉ khám phá vẻ đẹp của mùa xuân trong thiên nhiên, ‘Mùa xuân nho nhỏ’ của Thanh Hải còn đánh thức vẻ đẹp xuân của đất nước trong tâm hồn độc giả.
Mùa xuân, người cầm súng tay nâng lên, lộc giắt đầy Mùa xuân, người ra đồng lộc trải dài như nương mạ Tất cả hối hả Tất cả xôn xao…
Ở đây, tác giả cảm nhận mùa xuân qua ‘người cầm súng’ và ‘người ra đồng’ – biểu tượng cho chiến đấu và lao động, là hai nhiệm vụ quan trọng của đất nước. Điệp từ ‘mùa xuân’ và ‘lộc’ được lặp lại, gợi lên hình ảnh chồi non nảy lộc, tượng trưng cho sức sống và thành quả xây dựng đất nước. ‘Tất cả’ kết hợp với ‘hối hả’, ‘xôn xao’ tạo nhịp sống sôi nổi, khẩn trương trong công cuộc xây dựng và bảo vệ quê hương.
Đất nước bền vững bốn ngàn năm, vượt qua gian khó và lao lực. Như vì sao sáng tỏa, đất nước tiến lên không ngừng.
Hai từ ‘vất vả’ và ‘gian lao’ nối tiếp nhau mô tả lịch sử ‘bốn ngàn năm’ đầy gian nan. So sánh ‘đất nước như vì sao’ là biểu tượng cho sự tỏa sáng và giành độc lập. ‘Cứ đi lên’ thể hiện niềm tin vào tương lai tươi sáng, rộng lớn.
Trước vẻ đẹp của mùa xuân thiên nhiên và đất nước, Thanh Hải nguyện cống hiến hết mình. Lời nguyện ước, khát vọng sống cao đẹp của ông được bày tỏ qua mong muốn cống hiến cho đất nước và cuộc sống.
Ta hóa thân thành con chim hót, ta làm một cành hoa, ta hòa mình vào ca hát, một nốt trầm xao xuyến.
Với đại từ ‘ta’ và cấu trúc ‘ta làm…’, ‘ta nhập…’, nhịp thơ trở nên nhẹ nhàng, sâu lắng, là lời thủ thỉ về ước nguyện hiến dâng cho đất nước. Hình ảnh ‘con chim hót’, ‘một cành hoa’, ‘một nốt trầm’ biểu tượng cho sự gần gũi và ý nghĩa biểu tượng, với ước nguyện hòa mình vào cộng đồng, đất nước, tạo nên vẻ đẹp mùa xuân trong lòng tác giả.
Một mùa xuân nhỏ bé, lặng lẽ dâng hiến cho cuộc sống, dù tuổi hai mươi, hay khi mái tóc bạc trắng.
Nhà thơ mong muốn trở thành ‘một mùa xuân nhỏ bé’, lặng lẽ hiến dâng cho cuộc sống và đất nước. Hình ảnh ‘tuổi hai mươi’ – ‘khi tóc bạc’ là lời tự hứa về sự trường tồn của lí tưởng sống, lối sống giản dị và khiêm tốn của nhà thơ.
Bài thơ kết thúc với âm thanh dễ thương, êm dịu, và trầm bổng của giai điệu dân ca trữ tình Huế.
Xuân về, lòng ta hòa mình vào giai điệu, Câu hát Nam ai, Nam bình, Nước non nghìn dặm chúng ta, Nước non nghìn dặm tình thắm, Nhịp phách trước đất Huế.
Khổ thơ như dẫn dắt ta về quê hương thân thương, với những giai điệu dân ca trìu mến, truyền thống Huế. Qua những câu hát ngọt ngào, dịu dàng và sâu lắng, ta cảm nhận được những mất mát, gian khổ mà dân tộc đã trải qua và đồng thời, bức tranh về cuộc sống mới, sức sống mới của dân tộc và quê hương.
Tóm lại, với thể thơ năm chữ và ngôn ngữ giản dị, trong sáng, bài thơ ‘Mùa xuân nho nhỏ’ của Thanh Hải đã tạo nên bức tranh tuyệt vời về mùa xuân của thiên nhiên và đất nước. Đồng thời, thể hiện lẽ sống cao quý, đáng trân trọng của nhà thơ.
2. Ý kiến cá nhân về bài thơ Mùa xuân nho nhỏ, mẫu số 2 (Chuẩn):
Mùa xuân, thời kỳ của sự sống động, là mùa của cây cỏ, hoa lá, của thiên nhiên và con người. Mùa này tượng trưng cho sự khởi đầu của những điều tốt đẹp trong cuộc sống. Thanh Hải, dù nằm yên trên giường bệnh, lại càng trải nghiệm mùa xuân bằng tâm hồn. Tình yêu cuộc sống, đất nước và khao khát có thêm một mùa xuân nữa để dành tặng cuộc sống và quê hương hiện rõ trong bài thơ Mùa xuân nho nhỏ.
Mùa đông năm 1980, nhà thơ Thanh Hải nằm trên giường bệnh nhưng lòng ông vẫn hướng về thế giới bên ngoài cửa sổ, nơi mà thiên nhiên đang yên giấc. Tình yêu cuộc sống, yêu nước và ước mong có mùa xuân mới để dâng hiến thêm đã thúc đẩy ông sáng tác Mùa xuân nho nhỏ – một bức tranh cảm xúc về mùa xuân của thiên nhiên và lòng khát khao mãnh liệt của ông.
Trong Thơ xuân, Nguyễn Bính giới thiệu về mùa xuân:
Mùa xuân đã tràn về đây Mọi nhà mở cửa, hòa mình vui cười
Trong thơ Thanh Hải, mùa xuân không xuất hiện ngay từ lời giới thiệu mà hiện diện qua những dấu hiệu đặc trưng:
‘Mọc giữa dòng sông xanh Bông hoa tím biếc rực rỡ Chim chiền chiện hót vang trời Từng giọt long lanh rơi Tay tôi hứng giữ lại’
Bức tranh mùa xuân thiên nhiên mở ra với hoa, dòng sông xanh, con chim, và bầu trời cao rộng. Lưu ý rằng, khi sáng tác bài thơ, Thanh Hải đang nằm bệnh tại nhà, tháng 11/1980, mùa đông. Tuy nhiên, ông mang đến cho độc giả hình ảnh mùa xuân trong tưởng tượng.
Không tỏ ra rõ toàn bộ bức tranh mùa xuân, Thanh Hải chỉ sử dụng vài nét đột phá để tạo nên bức tranh riêng về mùa xuân. Một bông hoa ‘bất ngờ’ nảy lên giữa dòng sông xanh rợp trải, là dấu hiệu rõ ràng của sự đến của mùa xuân. Những chú chim chiền chiện bay lượn trên cao, hót vang, êm đềm mời gọi mùa xuân. Mọi thứ chỉ là những nét vẽ nhẹ nhàng trên bức nền trời rộng lớn, nhưng người đọc có thể cảm nhận được không khí mùa xuân tươi vui, hân hoan đang từ từ hiện hữu.
Ở dòng đầu tiên, Thanh Hải đã đầy sáng tạo khi đặt từ ‘bất ngờ’ lên đầu câu thơ, tạo nên sự đột ngột, bất ngờ như chính mùa xuân đến không cần báo trước. Màu ‘tím biếc’ của đóa hoa nhỏ giữa dòng sông có thể là màu của đóa lục bình nổi bật giữa dòng sông Hương uốn mình. Chim chiền chiện trên cao là những báo hiệu của mùa xuân, âm thanh ‘ơi’ là lời gọi thân mật của tác giả với chúng, những người mang tin đầy tinh tế. Tiếng hót lảnh lót của chúng khiến tác giả xúc động, đủ để ông trách móc chúng với câu:
‘Hót chi mà vang trời’
Lời trách cứ này phản ánh niềm tự hào của người con Huế. Ông trách chúng vì tiếng hót khiến ông mong chờ mùa xuân đến đến nỗi muốn bước ra khỏi nhà để hòa mình vào khoảnh khắc tuyệt vời của mùa xuân.
Xem thêm : Sau sinh ăn rau cải thảo được không?
Tiếng hót của chim trên cao không chỉ là lời gọi mùa xuân, mà còn làm người ta phải xốn xang, rưng rức, giống như những giọt mật mịt mùa xuân, lấp lánh rơi xuống mặt đất. Đó có thể là giọt mật của mùa xuân, hương vị ngọt ngào của sự sống đất trời truyền xuống cây lá. Mỗi giọt mật đều lặng lẽ rơi xuống thế gian, và nhà thơ như bất ngờ nắm lấy chúng. Hành động nâng niu, trân trọng ấy thể hiện tình yêu sâu sắc của ông đối với mùa xuân, đất trời và cuộc sống. Thanh Hải biến mùa xuân thành một thực thể hữu hình, muốn trải nghiệm, chạm vào, và thưởng thức những giọt xuân đầu tiên. Điều này chỉ có thể đến từ một tâm hồn yêu thiên nhiên, yêu cuộc sống.
Bức tranh mùa xuân của Thanh Hải được xây dựng trên cảm giác yêu cuộc sống và thiên nhiên. Ngay cả khi nằm giữa mùa đông lạnh giá, ông vẫn có thể tưởng tượng mùa xuân ấm áp với những hình ảnh thân thuộc và yên bình nhất. Điều này cho thấy tình yêu sâu sắc của ông đối với quê hương, cuộc sống và mong muốn đặc biệt là rời giường bệnh để trải nghiệm không khí mùa xuân.
Mùa xuân đang tỏa sáng với không khí hứng khởi, không chỉ là mùa xuân của thiên nhiên mà còn là mùa xuân của đất nước – một quốc gia trẻ đang trải qua giai đoạn xây dựng.
‘Mùa xuân người cầm súngLộc giắt đầy trên lưngMùa xuân người ra đồngLộc trải dài nương mạTất cả như hối hảTất cả như xôn xao’
Quê hương bền bỉ bốn nghìn năm
Mùa xuân mới nở rộ cho tất cả, cho muôn loài và cả những người làm cách mạng. Quốc gia chúng ta đang trải qua thời kỳ chuyển đổi với những kế hoạch chiến đấu và sản xuất mới. Hai nhiệm vụ hàng đầu trong giai đoạn này là chiến đấu và đẩy mạnh sản xuất. Thanh Hải tượng trưng mùa xuân của đất nước qua hai hình ảnh: ‘người cầm súng’ và ‘người ra đồng’.
Mùa xuân đang đến, những cành lộc non nảy mầm, những chồi non biếc xanh không chỉ là sự sống mới của cây cỏ mà còn là biểu tượng cho sức sống và hy vọng của con người. Mùa xuân của những chiến sĩ cầm súng bảo vệ đất nước được thể hiện qua cành lộc non quấn quanh lưng, lá xanh ngụy trang che phủ. Mùa xuân của những người ở phía sau chiến trường là cánh đồng rộng lớn với những bông lúa non nảy mầm. Hai nhiệm vụ riêng biệt nhưng liên quan chặt chẽ, hợp tác để đưa đất nước phát triển và tiến bộ.
Mùa xuân tự nhiên kết hợp với mùa xuân của đất nước để ‘hối hả’, để ‘xôn xao’ bước vào kỷ nguyên mới. Trong khoảnh khắc này, mọi thứ đều vội vã chuyển động với tâm trạng khẩn trương:
Cả nước bừng tỉnh, náo loạn hối hả
Mùa xuân ngoài kia sôi động, con người và tự nhiên hòa quyện. Hai từ ‘hối hả’, ‘xôn xao’ liên tiếp nhau như là giọng điệu của sự nhanh chóng, khẩn trương, vội vã. ‘Tất cả như’ thể hiện nhịp điệu của sự khẩn trương, cả đất trời và con người đều hòa mình vào bản hòa nhạc ‘hối hả’ này. Quốc gia đang trải qua sự đổi mới, chiến tranh đã chấm dứt, chỉ còn lại cuộc hành trình xây dựng đất nước. Ở đây, Thanh Hải sử dụng nhịp thơ nhanh để thúc đẩy người đọc hòa mình vào không khí nhanh chóng của mùa xuân. Có lẽ, tác giả cũng đang phải đối mặt với sự thay đổi nhanh chóng của quê hương mình.
Tuy nhiên, sau nhịp điệu nhanh như một lời thú tội, bốn câu thơ tiếp theo lại là câu chuyện chậm rãi:
Đất nước lâu dài, gian khổ nghìn trùng
Với nhịp thơ chậm, Thanh Hải quay ngược về quá khứ 4 nghìn năm lịch sử, từ kỳ quân chống Nguyên-Mông, những trang lịch sử anh hùng của dân tộc. Mỗi trang lịch sử đều đi kèm với vất vả, gian lao. Thế nhưng, đất nước Việt Nam vẫn đi lên vững chắc như ngôi sao sáng chói giữa bầu trời.
Trong từng chữ, là niềm tự hào về dân tộc mạnh mẽ, tự tin như ngôi sao sáng giữa đêm tối. Mỗi tình huống, dù khó khăn, đều là cơ hội để tỏa sáng.
Bức tranh mùa xuân quê hương được Thanh Hải truyền đạt với sự trân trọng và tự hào. Mùa xuân của dân tộc cũng là mùa xuân của những người xây dựng và bảo vệ Tổ quốc. Thanh Hải tin vào tương lai tươi sáng với sức mạnh của đất nước.
Mặc dù nằm trên giường bệnh, nhưng tâm hồn của Thanh Hải vẫn khát khao cống hiến. Dòng thơ cuối cùng truyền tải khát vọng của ông là được dành hết mình cho cuộc đời.
‘Ta hóa thân thành tiếng hótChuyển mình thành cành hoaNốt trầm xao xuyến âm nhạcNgập tràn trong hòa ca’
Nhịp thơ gấp gáp, Thanh Hải muốn dâng mình với những điều tầm thường như chú chim, cành hoa, và nốt trầm. Khát khao đó rất rõ, muốn làm một phần nhỏ nhất của hòa ca cuộc sống và mùa xuân.
Uớc nguyện thành ‘mùa xuân nho nhỏ’, lặng lẽ dâng mình cho cuộc sống và Tổ quốc. Muốn cống hiến bản thân mình, không cần sự hào nhoáng, chỉ cần yên tâm cống hiến trong im lặng.
Với hai khổ thơ, Thanh Hải truyền đạt nhiều cảm xúc: tình yêu cuộc đời, tình yêu thiên nhiên, khao khát cống hiến dù ở bất cứ giai đoạn nào. Mỗi con người đều có mùa xuân riêng để góp phần vào mùa xuân của đất nước.
Kết thúc bài thơ, Thanh Hải quay về quê hương Huế, thắp lên bản hòa nhạc của xứ Huế huyền bí: Dòng sông Hương ôi bên xứ mình. Hai giai điệu, một buồn bã, một nhẹ nhàng âm nhạc hòa quyện như làm êm dịu tâm hồn. Hai bản dân ca hòa quyện với nhịp ‘phách tiền’ đặc trưng của đất Huế. Thanh Hải thể hiện tình yêu và tự hào với quê hương mình. Khúc ca ấy chìm sâu trong tâm trí ông, liên kết thân thuộc, luôn có thể hiện lên, vang vọng trong ký ức của ông.
Bài thơ Mùa xuân nho nhỏ, bản thể thơ ngũ ngôn với giai điệu tươi sáng, chân thành, Thanh Hải sử dụng hình ảnh quen thuộc và sáng tạo so sánh, ẩn dụ để tạo nên tác phẩm này.
Mùa xuân nho nhỏ là bản hòa ca chứa đựng cảm xúc của Thanh Hải trước mùa xuân tự nhiên và mùa xuân của quê hương, với khát vọng và nguyện ước chân thành của một người luôn mong muốn cống hiến, góp phần tạo nên ‘mùa xuân nho nhỏ’ trong mùa xuân to lớn của dân tộc.
“””””-END”””””-
Trên đây là nhận xét của em về bài Suy nghĩ về bài thơ Mùa xuân nho nhỏ. Để có cái nhìn chân thực về vẻ đẹp và ý nghĩa của bài thơ, các em cũng có thể tham khảo thêm một số bài văn khác như: Cảm nhận tình yêu thiên nhiên qua bài thơ Mùa xuân nho nhỏ, Phân tích bài thơ Mùa xuân nho nhỏ, Phân tích khổ đầu bài Mùa xuân nho nhỏ, ý kiến của em về bài thơ Mùa xuân nho nhỏ.
Nguồn: https://luatduonggia.edu.vn
Danh mục: Tổng hợp