Đề bài: Phản ánh về cảnh Huấn Cao cho chữ viên quản ngục cuối truyện
Ba bài văn mẫu Phản ánh về cảnh Huấn Cao cho chữ viên quản ngục cuối truyện
Mẫu số 1: Phản ánh về cảnh Huấn Cao cho chữ viên ngục cuối truyện
Chủ đề của Chữ người tử tù và vẻ đẹp của nhân vật Huấn Cao toả sáng trong cảnh cho chữ viên ngục. Đây không chỉ là việc cho chữ, mà là ‘chiến thắng của ánh sáng trước bóng tối, của cái đẹp, cao thượng trước sự phàm tục và nhơ bẩn tinh thần.’
Sự chiến thắng của ánh sáng được thể hiện qua cảnh cho chữ là ‘một cảnh tượng xưa nay chưa từng có’. Trong không gian tối tăm, ánh sáng đỏ rực của đuốc tẩm dầu chiếu lên ba đầu người trên tờ lụa bạch. Ánh sáng này xua tan bóng tối, khai tâm con người trở về với cuộc sống thiện. Thủ pháp tương phản sắc xảo giữa ánh sáng và bóng tối làm nổi bật sự chiến thắng sâu sắc và thâm thúy.
Không chỉ chiến thắng của ánh sáng, mà còn là chiến thắng của cái đẹp và cao thượng trước sự phàm tục. Cảnh cho chữ xuất hiện trong buồng giam nhỏ bé, đầy nhơ bẩn, nhưng vẫn làm nổi bật cái đẹp và tinh khiết thông qua màu trắng của lụa và mùi thơm từ chậu mực. Huấn Cao, qua lời nói về mực, thể hiện tâm hồn bát ngát, chiến thắng tinh thần cao quý.
Và trên hết, là sự chiến thắng của tinh thần bất khuất trước thái độ cam chịu nô lệ. Cảnh cho chữ không chỉ là sự đổi ngôi của người tù trở thành người làm chủ, mà còn là sự thay đổi tâm hồn, khi người tù hiên ngang, ung dung, ánh đèn chói lọi, ngược lại, bọn quản ngục khúm núm, sợ hãi, nhìn nhận những lời khuyên dạy như thánh thất. Sự chiến thắng bất khuất trước nô lệ rực rỡ trong cảnh cho chữ, khiến cho người nhận chữ trở nên như người thời bá chủ, và những lời khuyên của tù nhân như thánh hiền. Đó là một bức tranh thọ giáo giữa người cho chữ và người nhận chữ, là câu chuyện về sự chiến thắng của cái thiện, đẹp hơn mọi sự phàm tục và nhơ bẩn.
Tóm lược những chiến thắng trong cảnh cho chữ giúp ta hiểu rõ khát vọng của nhà văn Nguyễn Tuân. Nơi đó là nơi thấy sự đồng cảm, làm nổi bật ý nghĩa nhân văn và giá trị nhân đạo của những chiến thắng tuyệt vời đó.
Vậy là đã gợi ý Cảm nhận về cảnh Huấn Cao cho chữ viên ngục cuối truyện bài tiếp theo, chuẩn bị cho phần Vẻ đẹp của viên quản ngục trong bài văn chữ người tử tù cùng phần Tại sao nói cảnh cho chữ trong tác phẩm Chữ người tử tù là một cảnh tượng xưa nay chưa từng có, hay bài Phân tích cảnh cho chữ trong Chữ người tử tù để hiểu sâu về nội dung này.
Mẫu số 2: Phản ánh về cảnh Huấn Cao cho chữ viên ngục cuối truyện
Bắt đầu
Xem thêm : Ngày tết thanh minh năm 2023 vào ngày nào?
Với lời ngôn cổ điển, tươi mới và sắc nét trong ‘Chữ người tử tù’, Nguyễn Tuân đã khắc họa một hình ảnh Huấn Cao hùng vĩ, vừa mang đẳng cấp và khí chất, vừa tỏa sáng với vẻ đẹp nghệ sĩ tài năng. Đoạn văn này là bức tranh tuyệt vời thể hiện chủ đề và giá trị nghệ thuật của tác phẩm.
Phần chính
Ý 1: Mô tả tổng quan:
Trong buồng tù hẹp, tối tăm, đầy mùi mốc, dưới ánh đỏ rực của ngọn đuốc nguyên bỏng, một người mang gông cổ, chân buộc xiềng, đang điêu khắc những vần thơ cuối cùng trên nền lụa trắng tinh; đó chính là những dòng chữ cuối cùng của cuộc đời ông. Bên cạnh, viên quản ngục ‘khúm núm’ đọc thơ ‘run run, bưng chậu mực’. Không gian bên ngoài tĩnh lặng, chỉ thỉnh thoảng vọng lên tiếng mõ trên chòi canh. Với những chi tiết sống động, gợi cảm và tạo hình tinh tế, Nguyễn Tuân đã vẽ nên bức tranh xúc động, trang trọng và thiêng liêng.
Ý2: Tại sao lại xuất hiện cảnh đó?
Tại sao lại có cảnh độc đáo như vậy? Trong truyện ‘Chữ người tử tù’, chỉ có hai nhân vật chính: một kẻ phản nghịch bị giam vào tội tử tù, đang chờ ngày ra pháp trường, có tài viết chữ đẹp. Người kia là viên quản ngục đam mê chữ đẹp, kính trọng tài năng của kẻ tử tù và mong muốn có được những bức thư từ kẻ đó. Trên mặt trận xã hội, họ là đối thủ tử thù, nhưng trong lĩnh vực chữ tâm và cái đẹp, họ trở thành tri âm tri kỉ của nhau. Cuộc gặp gỡ tạo ra một tình huống đầy kịch tính và oái oăm, làm nổi bật tính cách của từng người. Là người giàu lòng tự trọng, có tinh thần cao quý, khinh thường những kẻ cam tâm làm nô lệ cho tiền bạc và quyền lực phi nghĩa. Ban đầu, Huấn Cao khinh bạc viên quản ngục. Nhưng khi biết được sở thích cao quý của ông, sự yêu thích đối với cái đẹp, Huấn Cao ngay lập tức thay đổi thái độ và tặng ông chữ để bày tỏ lòng biết ơn và sự tôn trọng của một nghệ sĩ đối với một tri kỉ.
Ý3: Đây là một ‘cảnh tượng chưa từng thấy từ xưa đến nay’
– Đúng là ‘một cảnh tượng chưa từng xuất hiện từ xưa đến nay’. Điều đặc biệt chưa từng có ở đây là việc viết chữ, một thú chơi tinh tế thường diễn ra ở những nơi yên bình với làn gió mát, trăng thanh, và hương hoa thoảng nhẹ. Nhưng ở đây, mọi thứ diễn ra trong khung cảnh nhà tù tối tăm, ẩm ướt, bẩn thỉu. Điều độc đáo hơn, người nghệ sĩ viết chữ đẹp lại là tên tử tù bị gông cổ và chỉ trong đêm đó sẽ chịu tội tử hình.
– Điều kỳ diệu chưa từng có chính là trong bức tranh tù ngục tối tăm đó, không phải là ác đang làm chủ, mà chính là đẹp đang nổi bật. Bằng sự tương phản tinh tế, Nguyễn Tuân làm nổi bật chiến thắng của ánh sáng trước bóng tối; của thiện trước ác; của đẹp trước xấu xa và bẩn thỉu; của cao cả trước thấp hèn; và của tinh thần mạnh mẽ trước thái độ cam chịu nô lệ. Đó chính là chiến thắng của tính cách trước hoàn cảnh. Điều lạ lùng là tên tử tù lộ rõ sự uy nghi và cao quý, trong khi viên quản ngục và người viết thơ, những đại diện của xã hội, lại ‘khúm núm’ và ‘run run’ trước tên tử tù kia.
– Với cảnh viết chữ độc đáo này, có thể nói cái nhà tù tăm tối kia đã sụp đổ và không còn tội phạm, tử tù, quản ngục và những người viết thơ. Chỉ còn người nghệ sĩ đang tạo ra vẻ đẹp trước sự ngưỡng mộ và kính phục của những ‘kẻ liên tài’. Mọi người đều đắm chìm trong ánh đỏ rực của đuốc thiêng lương, tài năng và phong thái.
Xem thêm : Phản xạ không điều kiện là gì và tại sao nó quan trọng?
– Cùng với cảnh này, khi Huấn Cao ra đi, những phẩm chất tài hoa, phóng khoáng và nhân cách của ông sẽ sống mãi. Màu trắng của lụa vuông và những dòng chữ tươi tắn phản ánh cuộc đời huy hoàng của Huấn Cao; hương thơm của mực và đuốc đỏ rực, cùng với lời khuyên của Huấn Cao, được viên quản ngục trân trọng như lời dạy đạo, hòa quyện tạo nên cái bất tử như vẻ đẹp của Huấn Cao. Có thể nói, với cảnh viết chữ này, Nguyễn Tuân đã xây dựng một tượng đài trang trọng để vĩnh cửu hóa một con người đầy tài năng và anh hùng.
– Không chỉ chia sẻ về chữ viết, Huấn Cao còn gợi ý cho viên quản ngục: ‘Ở đây mọi thứ đều lẫn lộn. Thầy Quản nên đổi không gian sống trước… rồi mới bàn đến chuyện sáng tạo với chữ… làm cho cuộc sống đẹp hơn’. Điều này thể hiện tinh thần không chấp nhận việc cái tài, cái đẹp phải chung sống với cái ác, cái xấu. Ông cũng không tán thành việc một người yêu cái đẹp lại thực hiện hành động ác. Và ông muốn bảo vệ sự nảy nở của cái đẹp bằng cách quay về với sự thiện lương.
– Trước vẻ lộng lẫy, uy nghi của Huấn Cao, viên quản ngục đã thể hiện một cử chỉ rất cảm động. Nghe lời khuyên của Huấn Cao: ‘Hãy rời bỏ công việc đen tối này và trở về quê nội, giữ cho đời sống trong sạch’, ngục quan ‘vái tên tù một vái’ và nói điều làm dòng nước mắt rơi: ‘Người tận tâm như thế này, tôi phải kính trọng’. Có những cử chỉ cúi đầu khiến con người trở nên thấp kém, nhưng cũng có những cử chỉ cúi đầu làm cho con người trở nên cao quý và lịch lãm hơn. Đó là sự kính trọng trước cái đẹp và cái tinh thần. Nhớ đến câu thơ của Cao Bá Quát: ‘Một đời ta chỉ biết cúi đầu trước hoa mai, biểu tượng của cái đẹp’.
Kết luận:
Tổng cộng, đây là ‘một cảnh tượng chưa từng xuất hiện từ xưa đến nay’. Đoạn văn này thực sự là một tác phẩm nghệ thuật được sáng tạo bằng bút lãng lãng mạn, sử dụng ngôn ngữ phong phú tạo hình trong một không khí trang nghiêm và bi tráng, thông qua sự tương phản ấn tượng. Nó thể hiện được ‘tài’ và ‘tâm’ của một nhà văn tài năng – Nguyễn Tuân.
Mẫu số 3: Nhận định về cảnh Huấn Cao tặng chữ viên quản ngục cuối truyện
Trong tác phẩm ngắn Chữ người tử tù của Nguyễn Tuân, cảnh viết chữ đặc sắc để lại ấn tượng sâu sắc. Tác giả tận dụng bút lực để tạo nên một kết truyện độc đáo, ghi dấu trong lòng độc giả. Chỉ với đoạn này, những nhân vật hé lộ bản chất thực sự của mình. Huấn Cao, người trước đây chỉ nổi tiếng với khả năng viết chữ nhanh và đẹp, giờ đây bức tranh chữ tài năng vẽ lên tấm lụa trắng làm say đắm những người chứng kiến. Thầy thơ lại, người trước đó có lẽ được xem là ‘khó chịu’ hay ‘lạ lùng’, bây giờ ‘run run bưng chậu mực’ với tư cách khiêm nhường, biểu hiện cho sự trong sáng của mình. Ngược lại, viên quản ngục, biểu tượng của quyền lực và thiên lương, giữ tinh thần khiêm tốn trước khí phách và tài năng. Rõ ràng, trong cảnh viết chữ này, tất cả đều đạt đến đỉnh điểm, là sự tăng lên của vẻ đẹp. Điều này không phải ngẫu nhiên khi Nguyễn Tuân coi đây là ‘cảnh tượng xưa nay chưa từng có’.
– Để hiểu sâu hơn về ý nghĩa nghệ thuật của đoạn kết này, cần nhận ra rằng việc viết chữ ở đây không chỉ là sự sáng tạo nghệ thuật thư pháp, mà còn là việc tạo ra một kiệt tác đẹp cao quý. Liệu trên thế giới đã từng xuất hiện tác phẩm nghệ thuật nào dưới điều kiện đặc biệt như bức thư pháp được tạo ra trong buồng giam tối tăm của nhà ngục tỉnh Sơn? Hãy tưởng tượng: không gian cho nghệ sĩ không phải là một phòng thư pháp ấm áp và sang trọng như thường thấy, mà là một buồng giam chật chội, ẩm ướt, đầy mùi mốc. Thời gian là vào ban đêm, nhưng lại là đêm cuối cùng của một tù nhân. Ánh đuốc đỏ rực chiếu sáng căn phòng, tạo ra bức tranh kỳ lạ và hiếm có.
– Trong đoạn kết, độc giả còn chứng kiến sự thay đổi đáng kinh ngạc, đảo lộn trật tự thông thường của nhà tù. Người quản ngục, biểu tượng của quyền lực, trở nên yếu đuối, im lặng phục vụ người tử tù, và kính trọng nhận lời khuyên. Ngược lại, người tử tù, người bị tước mọi quyền lực, lại trở nên cao quý, có quyền lực trong phút chót sáng tạo của mình.
– Trong không khí trang nghiêm và xúc động ấy, khoảng cách giữa họ không còn là điều kiện cố định. Khi bức chữ được hoàn thành, mùi mực thơm tho tinh khiết lan tỏa trong căn phòng, làm thanh tẩy mọi ô uế. Tại thời điểm này, không còn sự phân biệt cao thấp, giàu sang hay nghèo đói. Ba tâm hồn, ba đầu ngả ngũ vào nhau, tôn trọng ngắm nhìn bức chữ mới ra đời, họ rưng rưng xúc động trước vẻ đẹp mới được sinh ra. Phút gặp gỡ kỳ diệu của những trái tim, sự giao thoa lấp lánh giữa tài năng, khí phách và thiên lương, là sự trỗi dậy của vẻ đẹp… đó chính là trải nghiệm chưa từng có.
– Trước cảnh viết chữ hùng vĩ, độc giả bị cuốn hút bởi nghệ thuật sáng tạo, giàu kinh nghiệm của Nguyễn Tuân. Nhà văn tài năng trong việc tạo dựng bầu không khí, mô tả tình huống, vẽ lên nhân vật. Chỉ vài nét mô tả, ngay lập tức, một tác phẩm thư pháp độc đáo, đặc sắc của văn hóa chữ Hán hiện ra rõ nét. Cảnh cho chữ mang tính điện ảnh, vì Nguyễn Tuân khéo léo tận dụng phép tương phản, nổi bật sự đối lập giữa bóng tối và ánh sáng; giữa vẻ đẹp nghệ thuật và lao tù bẩn thỉu; giữa người bị gông xiềng về thân thể mà tự do tinh thần và nhân cách với viên quản ngục có quyền lực nhưng cảm giác như đang chịu án chung thân về tinh thần; giữa con người thiên lương và con người công cụ… Cảnh cho chữ là diễn đạt sâu sắc nhất cho sự nhiệt huyết lãng mạn của Nguyễn Tuân trong Chữ người tử tù.
Hơn nữa, các em có thể tham khảo bài viết phân tích về nhân vật Huấn Cao hoặc Phân tích cảnh Huấn Cao tặng chữ viên quản ngục để có cái nhìn đa chiều và đầy đủ về nhân vật Huấn Cao.
Nguồn: https://luatduonggia.edu.vn
Danh mục: Tổng hợp