Phân tích Vẻ đẹp của Huấn Cao trong truyện ngắn Chữ người tử tù

Phân tích Vẻ đẹp của Huấn Cao trong truyện ngắn Chữ người tử tù

3 bài văn mẫu phân tích vẻ đẹp tuyệt vời của Huấn Cao trong truyện ngắn Chữ người tử tù

1. Phân tích vẻ đẹp của Huấn Cao trong truyện ngắn Chữ người tử tù hay chọn lọc – mẫu 1:

Nguyễn Tuân, bậc thầy văn hóa Việt Nam, tạo ra hình tượng Huấn Cao với vẻ đẹp tâm hồn và tài năng vượt trội. Cùng khám phá vẻ đẹp đặc biệt qua bài phân tích này.

Huấn Cao, biểu tượng văn võ, anh hùng dũng cảm trong cuộc khởi nghĩa. Tính cách cao thượng, tài năng văn võ, và lòng dũng cảm khiến cho Huấn Cao trở nên đẹp đẽ trong mắt độc giả.

Trong tình huống khó khăn, Huấn Cao vẫn giữ vững khí phách và sự đẹp đẽ, thể hiện sự kiêu hãnh và kiên cường trước cường quyền. Nguyễn Tuân thông qua nhân vật này đã tạo nên một hình tượng đẹp và cao quý.

Phân tích Vẻ đẹp của Huấn Cao trong truyện ngắn Chữ người tử tù

Các bài văn tuyển chọn về việc phân tích vẻ đẹp của Huấn Cao trong Chữ người tử tù.

Khám phá tài năng thư pháp tuyệt vời của Huấn Cao, một vị anh hùng đầy kiên cường và tình yêu nghệ thuật. Chứng kiến sức mạnh của chữ viết khiến cả quản ngục và thơ lại kinh ngạc.

Vẻ đẹp kiên cường và hiên ngang của Huấn Cao thật sự nổi bật trong hoàn cảnh khó khăn. Hình ảnh anh hùng đập gãy gông cùm, đe dọa vương quyền, thể hiện sự đẹp đẽ không lẫn vào đâu được.

Trải qua ngày tháng giam cầm, Huấn Cao không chịu khuất phục. Tâm hồn kiên cường và thản nhiên giữa đau đớn làm cho anh hùng này trở nên vô cùng đẹp đẽ. Cuộc đối đầu với cường quyền bạo lực không làm mất đi vẻ uy nghiêm và kiêu hãnh của Huấn Cao.

Cuối truyện, vẻ đẹp của Huấn Cao tỏa sáng qua tâm hồn và sự thiện lương, là nguồn sáng chiếu rọi giữa tối tăm của nhà tù. Sự kết hợp hoàn hảo giữa tài năng, tâm hồn và khí phách anh hùng tạo nên nhân cách cao quý của Huấn Cao. Anh hùng này trở thành biểu tượng chiến thắng của ánh sáng trước bóng tối, của đẹp và cao cả trước sự phàm tục và bẩn thỉu, cũng như của khí phách anh hùng trước thói quen nịnh bợ và nô lệ.

Bằng nét bút tài hoa, Nguyễn Tuân đã vẽ nên vẻ đẹp oai phong và đĩnh đạc của Huấn Cao, để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng độc giả. Mô tả cuộc gặp gỡ độc đáo giữa Huấn Cao, quản ngục và thơ lại thêm phần quý trọng cho hình ảnh của anh hùng.

Sự đối lập giữa ánh sáng và bóng tối, đẹp và phàm tục được Nguyễn Tuân sử dụng một cách tương phản và đối lập để làm nổi bật vẻ đẹp của Huấn Cao. Anh ta vượt qua khó khăn để tôn vinh cái đẹp, cái tài, và cái tâm, khẳng định mình trong sự nghiệp cho chữ.

Trong con người Huấn Cao, thiên lương và tinh tế sáng lên, làm sáng bừng tâm hồn đang bị bói đen. Là một nhân cách kiên trung, anh ta không bao giờ bị cuốn theo vô nghĩa của quyền lực và đồng tiền. Với Huấn Cao, nghệ thuật không chỉ là biểu tượng, mà còn là trách nhiệm và phẩm chất đạo đức.

Với sự quý phái không giới hạn, Huấn Cao không chỉ tôn trọng thiên lương của chính mình mà còn tôn trọng thiên lương của những người xung quanh. Thái độ của ông thể hiện rõ trong cách ông tương tác với quản ngục. Ban đầu, khi chưa hiểu hết về lòng nhân ái của quản ngục, ông coi thường và khinh bỉ như đối với một kẻ sống trong bùn đen, sống vô lý. Nhưng khi ông hiểu được ‘sở nguyện cao đẹp’ của họ, ông trở nên biết ơn và trọng trọng: ‘Không ngờ người như thầy quản lại chứa đựng một ước mơ đẹp như vậy. Chỉ còn một chút nữa, tôi đã làm mất đi một trái tim trung thành trong cõi đời này.’ Điều này đã biến hai kẻ đối đầu thành bạn tri âm tri kỉ.

Tài năng, tinh thần và nhân cách xuất sắc của Huấn Cao hiện rõ nhất, tập trung nhất, và hài hòa nhất trong lĩnh vực sáng tác văn bản – một cảnh mà Nguyễn Tuân mô tả là ‘một hình ảnh hiếm có từ xưa đến nay’.

Dù đêm đã khuya và sự hành quyết chỉ còn vài giờ nữa, Huấn Cao vẫn đổ hết tài năng sáng tạo vào cây bút, tạo ra những dòng chữ vuông tươi tắn, thể hiện ‘chí khí mạnh mẽ của một con người’. Ánh đỏ rực từ đuốc dầu, mùi mực thơm ngát, và sự trắng bạch của tấm lụa nhấn nháy giữa bóng tối của ngục tù đầy những sợi măng và những con gián. Ánh đỏ rực từ đuốc hoặc ánh sáng thiên lương khiến hình ảnh của tù nhân Huấn Cao trở nên mạnh mẽ, trang nghiêm. Với cổ đeo gông, chân vướng xiềng, cái chết gần kề, Huấn Cao vẫn ‘vẽ nên nét chữ’ trong tư duy của một nghệ sĩ chân chính đang chiếm độc lập trong thế giới tù đày. Nơi đen tối ấy không chỉ là nơi của sự xấu xa, nó chứa đựng cái đẹp và tài năng đang nổi lên. Sự phát triển của tài năng và sức mạnh đặc biệt của ý chí xuất hiện rõ ràng trong cảnh tạo chữ ấy.

Huấn Cao còn tỏa sáng trong vai trò là người hướng dẫn tốt, đường lối cho những người đam mê và mê mải. Lời khuyên chân thành dành cho những người có ý định thực hiện điều tốt: ‘Ở đây là một nơi lạ lẫm, thầy Quản nên tìm một nơi khác để treo bức tranh với những dòng chữ vuông tươi tắn, nói lên ước mơ tràn đầy của một con người’. Lời khuyên này khẳng định rằng cái đẹp, cái thiên lương sẽ không bao giờ chung sống với cái xấu, cái ác: ‘Ở đây, việc duy trì thiên lương trong sạch là một thách thức và cuối cùng cũng sẽ làm mất đi cái cuộc sống trong sạch.’ Một lời khuyên tốt đẹp, từ tâm huyết, khiến người quản ngục cảm động: ‘Tôi kính bái trước tấm lòng của người tù, chấp tay và nói lên một câu khiến nước mắt tuôn trào: – Kẻ mê muội này xin bái phục’. Đẹp của nghệ thuật đã xóa nhòa mọi ranh giới, đưa con người đến với nhau qua vẻ đẹp của Chân – Thiện – Mỹ.

Xây dựng nhân vật Huấn Cao – kẻ sĩ tài tử, anh hùng – nhà văn Nguyễn Tuân vừa biểu lộ một tấm lòng kính phục, ưu ái đặc hiệt, vừa thể hiện một bút pháp tài hoa, độc đáo tuyệt vời. Ngoài việc ca ngợi một con người tài tử, bất khuất, anh hùng, truyện “Chữ người tử tù” còn hàm chứa một ý tưởng sâu sắc: thương tiếc những tài năng bị hãm hại, khẳng định cái đẹp có một sức mạnh kì diệu không một thế lực tàn bạo nào có thể hủy diệt được. Cái đẹp của tài hoa, cái đẹp của thiên lương đã làm lung linh nhân cách kẻ sĩ Huấn Cao, để chúng ta ngưỡng mộ.

Qua ngòi bút tài hoa của Nguyễn Tuân, vẻ đẹp của nhân vật Huấn Cao hiện lên thật đẹp đẽ cả tài hoa về văn võ và còn là một người khí phách ngang tàng, thanh cao ngay cả trong ngục tối.

Chữ người tử từ của Nguyễn Tuân là một tác phẩm được rất quan trọng trong chương trình thi THPT Quốc gia. Hình tượng nhân vật Huấn Cao trong tác phẩm là hình tượng trung tâm và cần được phân tích kỹ lưỡng, khái quát. Dưới đây là bài văn mẫu về phân tích vẻ đẹp hình tượng nhân vật Huấn Cao mời các bạn tham khảo

– HẾT BÀI 1-

Phân tích nhân vật Huấn Cao trong truyện ngắn Chữ người tử tù là một đề văn hay mà các em học sinh khối 11 cần lưu tâm. Sau phần học này chúng ta tiếp tục tìm hiểu Phân tích nhân vật quản ngục trong truyện ngắn Chữ người tử tù cùng với phần Cảm nhận về truyện ngắn Chữ người tử tù, bài phân tích nhân vật Huấn Cao và bài Phân tích cảnh cho chữ để hiểu rõ hơn về nội dung, các nhân vật trong truyện và học tốt môn Ngữ Văn hơn hơn.

2. Phân tích vẻ đẹp của Huấn Cao trong truyện ngắn Chữ người tử tù hay nhất – mẫu số 2:

“Chữ người tử tù” là một tác phẩm xuất sắc của nhà văn Nguyễn Tuân. Theo lời tác giả Vũ Ngọc Phan thì tác phẩm được đánh giá là một văn phẩm gần như tới sự toàn mỹ. Một trong những thành công tạo nên sức hấp dẫn của tác phẩm đó chính là tác giả đã xây dựng được hình tượng nhân vật Huấn Cao – một hình tượng độc đáo.

Phân tích Vẻ đẹp của Huấn Cao trong truyện ngắn Chữ người tử tù

Bài văn phân tích vẻ đẹp của nhân vật Huấn Cao trong truyện Chữ người tử tù.

Nguyễn Tuân là nhà văn được xem là suốt đời đi tìm cái đẹp, đối với ông cái đẹp luôn là những cái được nâng niu, trân trọng. “Chữ người từ tù” nói về nhân vật Huấn Cao có tài viết chữ đẹp nhưng lại là tội phạm của triều đình, và bị bắt vào ngục với án tử hình. Nét chữ đẹp của Huấn Cao nổi tiếng cả một vùng và được rất nhiều người ngưỡng mộ ca ngợi. Viên Quản Ngục là một trong số những người hết lòng say mê nét chữ của con người tài hoa này.

Xã hội loạn lạc, tây tàu nhố nhăng nhưng Huấn Cao vẫn nổi lên nét đẹp văn võ song toàn, hiên ngang với những thay đổi của thời thế. Vẻ đẹp tài hoa khí phách của nhân vật Huấn Cao được thể hiện ở những nét chữ tài hoa đáng trân quý. Ngày xưa những người viết chữ Hán đẹp là những người được tôn là thầy, được tôn trọng tuyệt đối, nó thể hiện sự tôn vinh những văn hóa dân tộc. “Chữ Huấn Cao đẹp lắm, vuông lắm có được chữ Huấn Cao mà treo trong nhà là một vật báu ở trong đời” – viên Quản ngục đã phải thốt lên như vậy, cái chữ của ông làm cho Viên quản ngục say mê, yêu mến hết sức. Viên Quản Ngục còn mang rượu thịt đến để tiếp đãi Huấn Cao, nhưng ông vẫn không màng đến những thứ đó, không sợ Viên Quản Ngục. Để xin được nét chữ “rồng bay phượng múa của Huấn Cao không hề đơn giản một chút nào hết, có thể sẽ ảnh hưởng đến tính mạng của Viên Quản Ngục nếu như ai đó biết được những đãi ngộ mà y đã dành cho Huấn Cao. “Nét chữ nết người”, chữ Huấn Cao đã làm cho bao người say mê không chỉ mỗi viên quản ngục.

Vẻ đẹp nhân cách của Huấn Cao còn được thể hiện khi ông bị bắt giam ở nhà lao, nơi tối tăm, chật hẹp không thể tra tấn được tâm hồn ông. Bị giải đến nhà lao ông vẫn không hề nao núng, sợ sợt mà thay vào đó ông vẫn hiên ngang, không biết sợ là gì. Hình ảnh anh hùng ấy khiến cho con người ta phải nể phục quý trọng, là nhân cách đáng quý của con người. Lúc gỗ gông Huấn Cao vẫn lạnh lùng gỗ xuống nền đá tảng khiến cho những người còn lại nhăn mặt, riêng ông thì vẫn thản nhiên như thường.

Không chỉ vậy, lúc Viên Quản Ngục hỏi “Ngươi cần gì xin cho biết rồi sẽ liệu”, nếu trong trường này người bình thường sẽ làm gì? Có thể sẽ van xin, khúm núm? Huấn Cao thì không ông vẫn giữ nguyên khí phách của một người anh hùng, thong thả trả lời ngươi hỏi ta muốn gì, ta chỉ muốn là ngươi đừng đặt chân đến đây nữa. Nếu như gặp những người cai tù bình thường thì sau câu nói ấy là cả một trần bão đòn roi nhưng Huấn Cao vần không hề e sợ những điều tầm thường ấy, ông là một người có bản lĩnh kiên cường, tinh thần thép.

Huấn Cao còn khẳng định rằng đối với ông tiền bạc hay quyền lực không làm lung lạc được tinh thần của ông “Ta không vì tiền bạc, quyền thế mà ép mình viết chữ cho ai bao giờ”. Chỉ khi nghe thầy thơ lại kể về cái mong muốn được xin chữ Viên Quản Ngục thì ông mới “Thiếu chút nữa ta phụ mất một tấm lòng trong thiên hạ”. Ông lạnh lùng là vậy, nhưng ông cũng rất quý trọng những người yêu cái đẹp, yêu những nét văn hóa truyền thống của dân tộc. Trước tấm chân tình của Viên Quản Ngục, Huấn Cao đã đồng ý cho chữ.

Và rồi đêm hôm ấy cảnh tượng cho chữ chưa từng diễn ra đã xảy ra, trong ngục tối, chật hẹp Huấn Cao – cổ đeo gông, chân vướng xiềng đang viết chữ, viên Quản ngục khúm núm bưng chậu mực tỏa hươn thơm dưới ánh ngọn đuối bập bùng. Cảnh tượng cho chữ này là cảnh tượng cho chữ chưa từng thấy từ trước đến nay. Huấn Cao còn bảo Viên Quản Ngục hãy đổi chỗ ở đi, cái tâm của người tài hoa chính là ở đây, khuyên răn con người nên tìm về chốn thanh cao để sống. Trước lời khuyên chân thành của người tử tù Quản ngục chỉ biết cúi đầu “bái lĩnh”. Cái đẹp có thể cảm hóa được nhân cách của con người, nó làm cho người biết hướng thiện, biết tìm về cái đẹp để sống “lánh đục tìm trong”

Ngòi bút tài hoa của Nguyễn Tuân đã khéo léo khắc họa được vẻ đẹp của nhân vật Huấn Cao, một con người vừa có tài vừa có đức, lại mang trong mình khí phách hiên ngang bất khuất. Từ nhân vật Huấn Cao, Nguyễn Tuân cũng muốn thể hiện được mong muốn của mình người nghệ sĩ phải có tâm và tài như Nguyễn du từng nói “Chữ tâm kia mới bằng ba chữ tài”.

3. Phân tích vẻ đẹp của Huấn Cao trong truyện ngắn Chữ người tử tù lớp 11 mới nhất – mẫu 3:

Có một thời, tập truyện Vang bóng một thời của Nguyễn Tuân nói chung, truyện ngắn Chữ người tử tù nói riêng bị phê phán là một tác phẩm tiêu biểu có xu hướng “nghệ thuật vị nghệ thuật”. Đó là sự đánh giá vội vã và thiếu công bằng. Đúng là Chữ người tử tù ca ngợi cái đẹp nhưng là cái đẹp với ý nghĩa tích cực của nó. Cái đẹp làm cho cuộc đời và con người trở nên tốt hơn. Cái đẹp ấy trong tác phẩm này hiện thân ở nhân vật Huấn Cao.

Huấn Cao là ai? Đó là một- nhà nho tài năng – văn cực hay, chữ cực tốt. Trong nền học vấn ngày xưa, nói đến người tài người ta nhắc đến “văn hay, chữ tốt”. Nguyền Tuân không nói nhiều đến văn của ông Huấn Cao, chỉ tập trung đặc biệt nói về tài viết chữ của ông. Những chữ mà ông Huấn Cao viết ra không còn là những chữ bình thường để người ta ghi lại tiếng nói, mà đã trở thành một tác phẩm nghệ thuật đích thực. Bao nhiêu người trong thiên hạ ao ước có được chữ của Huân Cao, để chiêm ngưỡng, để làm đẹp cuộc sống của mình, để giữ gìn và truyền lại cho con cháu như một thứ gia bảo. Ngoài tài văn, ông Huấn Cao còn có tài võ, cả hai thứ tài này đều ngang nhau. Tài kiệm văn võ đó là điều mà đời xưa người ta vẫn ao ước. Con người như thế thật đến chỗ tuyệt diệu.

Đã sử dụng thanh gươm chính nghĩa cũng thành thạo cũng như sử dụng cây bút để viết nên chữ đẹp. Đó thật là một nhân cách đẹp.

Việc lớn không xong, Huấn Cao trở thành tử tù. Trong hoàn cảnh nghiệt ngã của nhà ngục tử tù, Huấn Cao đã có dịp thử thách để bộc lộ một vẻ đẹp khác trong nhân cách của mình: ý chí bất khuất. Ta hãy xem thái độ của Huấn Cao khi bước vào nhà ngục, nơi cái chết đang chờ đợi ông, nơi những kẻ gác ngục đang hung hăng chờ để vùi dập ông. Lúc ấy ông không quan tâm gì đến nhà ngục hay bọn gác ngục, ông Huấn Cao chỉ chăm chú gò cái gông xuống thềm đá đuổi rệp. Đối với ông, uy quyền của nhà ngục dữ tợn không đáng cho ông băn khoăn hơn mấy con rệp, ông bình thản trước mọi thái độ đối xử của viên quản ngục. Ông sẵn sàng nói vào mặt quản ngục rằng: “Ta muốn ngươi đừng bước vào đây

Nữa” khi viên quản ngục hỏi ông có cần gì không. Không sợ cái chết, không sợ bất kì cực hình nào, thật là một tâm hồn gang thép trong con người tri thức nho nhã ấy. Nếu chỉ bất khuất như thế thôi, bình thản như thế thôi cho tới lúc bị đưa ra pháp trường, Huấn Cao đã đủ cho người ta kính phục ngưỡng mộ đến chừng nào.

Nhưng Huấn Cao không chỉ có thế, ông còn có một tấm lòng đầy tình cảm dịu dàng. Khi biết được tâm nguyện cảm động của viên quản ngục, lòng Huấn Cao mềm lại. Ông ân hận thực lòng: “Thiếu chút nữa ta đã phụ mất một tấm lòng trong thiên hạ”. Con người vốn rất thận trọng trong việc cho chữ, vốn không vì tiền bạc, danh vọng hay sức ép của uy quyền mà cho ai chữ bao giờ, đây lại tự nguyện dành những giờ phút ngắn ngủi của mình để viết chữ cho viên quản ngục. Đây là gì? Là “đồng thanh tương ứng, đồng khí tương cầu”, là thái độ “biệt nhỡn liên tài”, hay niềm trắc ẩn đối với người đáng thương, đáng trọng? Có lẽ là tất cả. Hẳn Huấn Cao đã khá bất ngờ khi phát hiện ra tâm hồn viên quản ngục như một đóa hoa sen thơm ngát giữa bùn nhơ. Chính vì vậy Huấn Cao đã cảm dộng, càng muốn tạ lại tấm lòng tri kỉ, tri âm. Huấn Cao thật đúng là một đấng trượng phu:

Hoàng phu lãnh đối thiên phủ chỉPhủ thủ cam vi nhũ tử ngưu

(Trợn mắt coi khinh ngàn lực sĩCúi đầu làm ngựa lũ nhi đồng)

Phân tích Vẻ đẹp của Huấn Cao trong truyện ngắn Chữ người tử tù

Bài văn Phân tích hình tượng nhân vật Huấn Cao trong Chữ người tử tù tuyển chọn

Phẩm chất của Huấn Cao đến thế là trọn vẹn, một con người đẹp ở mức độ lí tưởng của cái đẹp. Phẩm chất ấy đã tỏa sáng rực rỡ trong cảnh cho chữ nơi nhà ngục tử tù. Cảnh ấy đã diễn ra trong hoàn cảnh thật lạ lùng, đúng là: “Xưa nay chưa từng có”. Thời gian là lúc nửa đêm, lúc vạn vật đã ngủ say trong bóng tối, thời gian chỉ giành cho những việc huyền bí và thiêng liêng. Không gian là buồng ngục chật hẹp, ẩm thấp, đầy phân và gián chuột. Thế mà trước vẻ đẹp của những chữ ông Huấn viết ra, trước nhân cách cao thượng của ông Huấn, mọi vật đều sáng bừng lên vì cái đẹp. Trong cảnh ấy, dưới ánh sáng của mấy ngọn đuốc, Huấn Cao cổ đeo gông chân mang xiềng, lại là người tự do nhất. Ngày mai ông Huấn sẽ bị giải về kinh để ra pháp trường, thế mà lúc này đây, chính Huấn Cao lại là người đại diện sang trọng, uy nghi của cái Đẹp. Huấn cao vừa ung dung viết chữ vừa dặn dò viên quản ngục về cách sống, về đạo làm người. Trong khi ấy viên quản ngục và thơ lại, người giúp việc của ông ta thì thành kính đến khúm núm, sợ hãi. Họ bị chinh phục hoàn toàn bởi cái đẹp từ vẻ đẹp của những chữ viết trên lụa trắng, đến cái đẹp trong nhân cách Huấn Cao. Nếu trước đây viên quản ngục chỉ mê chữ thì bây giờ đã bị chinh phục hoàn toàn trước tâm hồn và khí phách của ông. Nghe Huấn Cao căn dặn, viên quản ngục đã nói trong nước mắt: “kẻ mê muội này xin bái lĩnh”. Cái đẹp không bao giờ chết, nhân cách của ông Huấn sẽ sống mãi cho chúng ta tôn thờ và hướng tới.

Trong lịch sử của nước ta khoảng nửa đầu thế kỉ XIX từng có một người họ Cao, là một nhà thơ nổi danh. Đó chính là nhà thơ Cao Bá Quát. Không chịu nổi sự suy đốn của triều đình nhà Nguyễn, Cao Bá Quát đã đứng làm quân sư cho một cuộc khởi nghĩa rồi bị họa “tru di tam tộc”.

Ông Huấn Cao không phải là ông Cao Bá Quát nhưng khi tạo ra nhân vật này, hẳn Nguyễn Tuân cũng đã nghĩ đến Cao Bá Quát, con người vừa tài năng vừa khí phách. Nguyễn Tuân còn nghĩ đến bao nhiêu người khác nữa khi tạo nên Huấn Cao, những con người như những tinh hoa của dân tộc đã xuất hiện không hiếm trong lịch sử dân tộc bốn nghìn năm, trong cuộc đấu tranh chống thực dân vì quyền tự chủ đất nước trong mây chục năm từ cuối thế kỉ XIX đến đầu thế kỉ XX. Có thể đây là một cách thức ca ngợi những con người ấy.

Một tác phẩm văn học có giá trị thường có nhiều tầng ý nghĩa. Một trong những tầng ý nghĩa của truyện Chữ người tử tù chính là ca ngợi cái Đẹp. Tạo nên một nhân vật Đẹp và Hùng như nhân vật Huấn Cao, là cách thức riêng của Nguyễn Tuân. Và với ý nghĩa ấy, cùng với một tài năng nghệ thuật độc đáo, Chữ người tử tù xứng đáng được coi là một giá trị tiêu biểu trong văn xuôi trước Cách mạng tháng Tám.

– HẾT-

Như vậy, vẻ đẹp của Huấn Cao đã được tác giả khéo léo khắc họa qua từng lời nói, cử chỉ, thái độ, suy nghĩ. Ông không chỉ là một con người dũng cảm, gan trường mà còn là một nghệ sĩ tài hoa, trân trọng cái đẹp cũng như những tấm lòng “biệt nhưỡng liên tài”. Bên cạnh tìm hiểu bài văn mẫu phân tích vẻ đẹp của Huấn Cao, các em cần chuẩn bị bài học sắp tới với phần Soạn bài Vĩnh biệt Cửu Trùng Đài hoặc phần Phân tích truyện Chí Phèo để ôn tập và nắm vững những kiến thức Ngữ Văn lớp 11 của mình. Chúc các em học tốt.